Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 32: Qua sông

Chương 32: Qua sông






Nếu xuyên qua mây mưa cách trở, từ trên cao nhìn xuống, sẽ thấy bên bờ sông Trục Lộc nước chảy xiết, có mấy ngàn người chia thành hai phía liều chết xông vào khoảng trận tuyến rộng mười trượng đó, một bên là kỵ binh khăn đỏ huyền giáp, một bên thì thà nói chính xác hơn là nông dân cầm vũ khí.

Nhưng chính đám nông dân đó vẫn kiên cườngchống lại đội quân kỵ binh áo giáp, mặc cho baonguy hiểm vây quanh.

Nhìn từ xa,có một đội quân áo giáp như vậy đang lao đến phía cánh phải của đám binh lính nông dân đó. Nơi này bức tường phòng thủ rất mỏng, chỉ cần bị tấn công, chiến tuyến khổ cực chống đỡ sẽ tán loạn.

Chính vào lúc này, bên phải chiến tuyến một đội quân áo giáp đen xuất hiện, gắng sức chặn đội kỵ binh kia lại.

Từ sau đêm tuyên thệ trước khi xuất quân, cuối cùng Tần Lôi cũng đã thật sự lâm trận. Hắn biết đối mặt với đội quân Bách Thắng vô địch thiên hạ hoàn toàn không có một chút suy nghĩ dựa vào may mắn. Vì vậy, hắn xóa hết tạp niệm, rút đao từ phía sau lưng, vững vàng đứng ở giữa trận chiến.

Bên cạnh Tần Lôi vẫn có hai tiểu đội trong đoàn quân hộ vệ, và cùng với một tiểu đội mật thám. Tổng cộng chín mươi người, chín mươi người này đối mặt với năm trăm quân áo giáp tinh nhuệ là tình thế cực kỳ bất lợi. Nhưng , người nước Tần chưa bao giờ biết sợ là gì, đặc biệt là lúc đối với kẻ thù không đội trời chung – quân Bách Thắng.

Đám binh lính vững vàng nâng cung nỏ, nhẹ nhàng ấn cò, mỗi một lần tiễn rời khỏi nỏ thì một tên địch ngã xuống. Nhưng, khoảng cách quá gần, sau hai lần bắn, bọn họ không còn cách nào khác là đành phải bỏ cung trong tay xuống, rút đao bên mình ra đánh giáp lá cà với địch.

Đám lính đó ngày ngày luyện tập kết trận ứng phó với các loại công kích, và đương nhiên kẻ địch giả tưởng chính là quân Bách Thắng. Chỉ nhìn binh lính dùng khiên tròn bảo vệ nửa trên người lăn tròn đến trước ngựa, bất chấp dùng con đao trong tay chém chân ngựa.

Lưỡi đao sắc cộng với việc chiến mã đang lao đến với tốc độ kinh người làm cho chúng dễ dàng bị chặt chân. Mất đi một chân, chúng không thể đứng vững, lao về trước ngã sấp xuống. Tên kỵ sĩ lập tức ngã xuống rồi bị một quân sĩ dùng trường thương đâm chết.

Phương pháp giết địch kỳ lạ, nhất thời đốn ngã binh mã quân Tề, chặn đứt được sự tiến công của quân địch.

Trên chiến trường cảnh chém giết thảm khốc xuất hiện khắp nơi, không khí ngày càng nặng nề, máu tươi theo nước mưa lẫn vào bùn đất khiến cho bờ sông biến thành màu nâu quỷ dị, nhuộm hồng cả nước sông.

Sắc mặt Triệu Kháng ngày càng khó coi, y hiểu rõ đây là hậu quả của việc quân Bách Thắng hành quân gấp hai ngày liền rồi lập tức lâm trận, người mệt mỏi, ngựa kiệt sức, lực tấn công không bằng một nửa so với trước. Nếu có bảy phần sức lực thì đám gà rừng chó ngói này không thể chống cự trong khoảng thời gian dài như vậy.

Y giơ cao lệnh kỳ, xoay một vòng trong không trung, kiên trì chỉ đạo hướng địch. Binh lính liên lạc bên cạnh thấy thế, hết sức đánh trống. Tiếng trống sục sôi khắp chiến trường, nhắc nhở toàn bộ quân Bách Thắng thời khắc quyết chiến đã đến.

Quân Bách Thắng nhất tề hét lớn một tiếng. Bọn chúng cũng không quan tâm tới việc bị chém đứt chân ngựa hay không nữa, không quan tâm sống chết nơi trận mạc.

Trước đã nói, quân Bách Thắng rất kiêu ngạo, cho dù là dự bị. Đặc biệt là lúc đối mặt với quân địch như đám giặc cỏ này thì cái kiêu ngạo đó biến thành sự coi thường. Bọn họ không coi quân địch là đối thủ xứng tầm, cũng vô cùng coi trọng sinh mạng của mình. Chúng chỉ lo mất mạng trong trận đấu vô nghĩa này mà không được chiến đấu với quân Tần.

Cho nên khi bọn họ đã nghiêm túc, không tiếc sinh mệnhthì đám binh lính nông dân và quân hộ vệ có liên kết lại với nhau cũng không đáng để quan tâm. Dòng thác đen ầm ầm lao đến, khua gãy trường thương của quân địch, sau đó nghìn nát đối phương. Chỉ chốc lát, bên phía Tần Lôi bị ép trong khoảng không không đến bảy trượng. Vô số mũi thương đâm đến từ bốn phương tám hướng, mỗi lần lại cướp đi hơn mười mạng địch.

Tần Lôi cũng không tránh được gặp phải quân địch. Hai mũi thương cùng lúc đâm về phía hắn. Nhưng Tần Lôi không tránh, hắn dùng đao Khai Sơn điểm nhẹ vào chỗ bảy tấc của mỗi cây thương khiến cho hai cây thương mất kiểm soát bị đẩy sang hai bên. Tần Lôi uốn người tấn công tên địch bên trái, Trầm Thanh thì xử lý tên còn lại.

Tần Lôi dùng thanh đao Khai Sơn vừa dày vừa nặng chém đứt một nửa cổ ngựa, máu tươi phụt ra nhuộm hồng nửa người hắn. Tần Lôi không quan tâm, huýt một tiếng, tay trái lại vung đao Khai Sơn chém đứt chân phải của tên kỵ sĩ đang cưỡi ngựa. Trường thương của tên kỵ sĩ phía sau cũng đâm đến, Tần Lôi đang muốn giở lại món cũ, đột nhiên cảm thấy phía sau bị tóm rồi bị quân lính hộ vệ phía sau kéo vào giữa, bọn họ từng người từng người kéo hắn về phía sau.

Sau khi bị đẩy truyền qua mấy lớp, đến khi hắn đứng vững lại được thì đã là ở tận cùng bên trong, cách quân địch một lớp người dày đặc.

Nước mắt bất chợt chảy xuống khóe mắt, hắn muốn mở miệng hét lên, nhưng không thể làm cách nào phát ra tiếng nói. Hắn bị hành động của binh lính làm kinh ngạc, nhất thời ngây người ra.

Từ khi đến thời đại này, không lúc nào hắn không nhắc nhở bản thân cái thân phận người ngoại lai, là để không nảy sinh tình cảm với bất kỳ ai. Hắn chỉ tính toán làm thể nào để sống sót được trong thời đại này, xem xét giá trị của những người bên cạnh. Nhưng hiện tại, đám binh lính hộ vệ bị hắn xem là tay sai, bảo tiêu lại vì mấy lời thề mơ hồ, vì mấy lần đóng kịch của hắn

Vì mấy lần hành động mua chuộc lòng người của hắn mà khi đối mặt với cái chết họ lại cam tâm tình nguyện che chắn cho hắn, dành cơ hội sống sót cho hắn - một tên “ giáo quan” giả dối.

Nhìn binh lính từng người từng người một bị gục xuống. Mắt Tần Lôi đỏ rực, hắn rống lên giận dữ, xông lên quyết cùng sống chết với quân địch. Đám binh lính liều chết giữ hắn ở phía sau, bên cầu.

Thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn hắn, cười chất phác, dường như đang nói, giáo quan, biểu hiện của chúng tôi được chứ?

Giết chóc vẫn tiếp tục, từng đồng đội bỏ mạng trước mặt Tần Lôi, giống như có từng con dao đâm vào tim hắn. Thời gian trôi qua như một cảnh quay thật chậm, Tần Lôi ngẩng đầu nhìn trời, mưa hình như cũng đã biến thành màu máu.

Ký ức màu máu.

Chợt bên tai hắnmột giọng nói vui mừng vang lên:

- Được rồi!

Sau đó mấy người đưa hắn đến đầu cầu, cây cầu cuối cùng cũng đã sửa xong.

Tần Lôi ngơ ngác được đưa qua cầu, đợi đến khi được đặt xuống đất mới hoàn hồn. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là phía đối diện đám binh lính nông dân và quân hộ vệ chen lấn chạy vê phía cầu. Hắn từ trong kinh hãi, cuối cùng cũng hồi phục được khả năng nói, dùng hết sức bình sinh hét lớn:

- Tất cả lui lại, từng nhóm qua sông!

Lỗ Khảm đứng bên đã gấp không nói lên lời.

Những binh lính nông dân đối diện vừa thấy cầu được thông, làm gì còn tâm trí chiến đấu, lại dưới sự càn quét của quân Bách Thắng, còn ai nghe thấy tiếng của hắn. Tất cả chen lấn cùng lao lên cây cầu hẹp, thỉnh thoảng có người bị rơi xuống nước, để lại tiếng kêu thê thảm bị dòng nước xoáy nhấn chìm.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch