Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 41: Cha con cùng ra trận, huynh đệ cùng đánh hổ

Chương 41: Cha con cùng ra trận, huynh đệ cùng đánh hổ






Chung thứ sáu vừa xuống bụng, Tần Lôi cảm thấy trong bụng cuồn cuộn sóng lớn, tựa như chỉ khẽ động một chút là sẽ nôn ra ngay. Thế nhưng đầu óc của hắn càng lúc càng tỉnh táo, một chút ôn hòa dịu dàng vừa xuất hiện loáng cái đã biến mất trên gương mặt càng lúc càng trắng bệch .

Tần Lôi đứng rất lâu, trong ánh mắt của tiểu cung nữ ở bên cạnh bưng cốc rượu thứ bảy đầy vẻ lo lắng .

Lúc này, có người giữ tay Tần Lôi lại.

Tần Lôi nghiêng đôi mắt say lờ đờ nhìn sang thì thấy đó là Thái Tử.

Thái tử nhìn Tần Lôi với chút thương xót, nét mặt căng lên. Yđón lấy cốc rượu từ trong tay Tần Lôi. Tần Lôi cũng không cản, để mặc y.

Thái tử hắng giọng cất tiếng nói với mọi người:

- Ngũ đệ đi đường mệt nhọc, tuổi cũng còn trẻ, uống một lượng rượu lớn đã là rất cố gắng. Cổ nhân nói, hăng quá hoá dở.Cổ nhân nói, cha con cùng ra trận, huynh đệ cùng đánh hổ. Ba chung rượu còn lại sẽ do bản cung uống thay, các khanh nghĩ thế nào?

Công thần bốn phía nhìn nhau, thầm nghĩ: “Ngài nói "bản cung", chính là nhắc nhở chúng ta thân phận giám quốc của ngài Chúng ta nào ai dám dị nghị?”

Vì vậy tất cả cùng đồng thanh tán thành.

Không phải là Tần Lôi muốn người khác giúp, nhưng chỉ cần hắn há miệng là sẽ nôn ngay, nên đành phải đứng yên một bên với nét mặt cảm kích.

Lão Tam lão Tứ đứng đằng sau tiến lên kéo Thái tử. Lão Tam nghiêm túc nói:

- Nhị ca thân là Giám quốc, trách nhiệm trọng đại, nên ít uống rượu thì tốt hơn.

Lão Tứ cũng trang nghiêm, nói:

- Chúng ta cũng là huynh đệ của Ngũ đệ, lại chẳng có việc gì quan trọng phải làm, rượu này để chúng đệ uống mới phải.

Nét mặt của y thể hiện một sự cương quyết, hiên ngang lẫm liệt

Thái tử nheo mắt nhìn hai người, làm cho lão tứ lão tam thấy sợ hãi.

Một lúc lâu sau, Thái tửvới nét mặt đầy phức tạp gật đầu, trầm giọng nói với hai người:

- Cũng tốt, vừa lúc để người trong thiên hạ biết huynh đệ chúng ta tình thâm, tương trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Nói xong y lại trừng mắt với hai người.

Lão tam lão tứ thấy Thái tử đã đồng ý, một người cầm cốc rượu trong tay Thái tử,một người thì cầm cốc rượu ở trên bàn lên. Hai người nhìn rượu trong đó, cắn răng ngửa đầu lên để uống.

Rượu vừa xuống bụng, mặt lão Tam lão tứ đỏ bừng lên. Hai người chậm rãi nghiêng đầu nhìn cung nữ áo đỏ đứng sau, đôi tay ngọc đang bưng cốc rượu cuối cùng. Chỉ nhìn thoáng qua cả hai tựa như gặp quỷ lập tức quay đầu lại ngay. Vẻ mặt hai người đau khổ, tròng mắt đảo tròn cân nhắc, nhưng không ai nhúc nhích.

Thái tử đứng bên buồn cười, tiến lên hiên ngang nói:

- Chung cuối cùng để Nhị ca đi.

Lão Tam lão Tứ liếc nhau, cùng cười gượng, quay đầu về phía Thái tử, cố nặn ra nụ cười. Lão Tam run giọng nói:

- Chung rượu này còn chưa đủ cho đệ súc miệng đâu, sao cần ca ca ra tay chứ?

Lão Tứ cũng run giọng nói:

- Đúng vậy, mới vừa rồi chúng đệ là giành xem chung rượu cuối cùng là thuộc về ai đấy.

Thái tử cố nín cười, sầm mặt hỏi:

- Vậy các đệ đã có quyết định chưa

Lão Tam lão Tứ liếc nhìn nhau, cùng nhau gật đầu, quay đầu nói với Thái tử:

- Chia đều.

Thái tử cau mày hỏi:

- Thế thì phải nói thế nào?

Biểu cảm lão Tam lão Tứ đau khổ, biết Nhị ca là muốn giáo huấn mình, đành phải ngoan ngoãn đứng đó trầm tư suy nghĩ. Đáng tiếc rượu đã xông lên não, làm đầu óc mơ hồ, khiến cho cả hai không nghĩ ra được gì cả.

Lúc này, hơi rượu của Tần Lôi đã qua. Hắn hiểu rõ, hai ca ca này đang sượng mặt, tương lai lại không ai dám chọcvào Thái tử, thì chắc chắn sẽ giận lây sang mình. Mình mới đến, chưa có căn cơ, sợ nhất là tiểu quỷ khó chơi, thực sự không cần phải ... gây thù hằn.

Hắn cố gắng ép sự khó chịu xuống, nói thật nhỏ với lão Tam gần đấy:

- Phân cửu tất hợp.

(Xa lâu ắt có ngày tái hợp)

Đầu óc Tam điện hạ đang trống rỗng như nghe thấy tiếng của thần tiên, vội vàng nói với Thái tử:

- Có rồi có rồi.

Thái tử hiếu kỳ hỏi:

- Nói nghe xem nào?

Lão Tam hắng giọng, mắt đảo qua mọi người giữa sân, thấy mọi người đều đang chờ mong nhìn mình, không khỏi đắc ý, hoàn toàn đã quên chủ đề này là do mình gây ra, cao giọng nói:

- Phụ hoàng sinh ra bảy huynh đệ ta, tạo hóa trêu người, lại chẳng bao giờ tề tựu đủ cả. Hôm nay gặp Ngũ đệ, nhưng Đại ca thì đã xuất chinh bên ngoài, thật là tiếc nuối. Hiện tại ta cũng với Tứ đệ chia rượu, ngụ ý là xa lâu nhất định sẽ hội hợp, huynh đệ chúng ta sẽ được đoàn tụ, Đại Tần ta nhất định sẽ nhất thống thiên hạ, vĩnh viễn quy về một mối.

Tần Lôi hơi giật mình. Đầu óc của lão Tam này xoay chuyển cực nhanh. Vốn y không nghĩ ra được gì cả, nhưng khi được nhắc nhở thì lập tức có thể kết hợp chặt chẽ chủ đề hôm nay, lại có thể phát huy được đề tài, lấy lòng văn võ bá quan, quý tộc quyền quý về cái chuyện ngày đêm mong ngóng nhất thống thiên hạ. Nếu cho người này thêm một khoảng thời gian nữa có thêm kinh nghiệm sự rèn luyệnthìchắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lợi hại.

Quả nhiên lời của Tam điện hạ đã tạo nên âm hưởng mạnh mẽ. Văn võ bá quan đều gật đầu, quý tộc cũng vậy. Tất cả gật đầu khen ngợi ba huynh đệ điện hạ tình thâm nhưng vẫn không quên chuyện quốc gia đại sự, chính là rường cột tốt cho chuyện định quốc an bang; gật đầu khen Tam hoàng tử có hành động rất nhanh trí toàn diện, đích thị là cây đại thụ tốt có thể hóng gió.

Nhưng bất luận tương lai thế nào, rường cột cũng tốt, đại thụ cũng được, bây giờ vẫn đang là một cây giống.

Thái tử cũng vô cùng vui vẻ, một chút không hài lòng lúc nãy đã tan biến, ôn hòa nói vớilão Tam:

- Lâm đệ, khó thấy được tấm lòng của đệ, thật sự là rất tiến bộ. Các đệ chia rượu đi, đợi tương lai khi hội hợp cùng nhau, vi huynh sẽ nói với đại ca điều này.

Lão Tam nhìn Tần Lôi, trong mắt có cả cảm kích lẫn hổ thẹn. Tần Lôi khẽ nháy mắt với gã, lão Tam lập tức như trút được gánh nặng.

Lúc này cung nữ lại bưng lên một cốc rượu,lão Tứ vẫn một mực yên lặng liền nhận lấy, chia cốc rượu này ra làm hai phần, mình uống trước tiên, rồi đứng sang một bên. Ánh mắt lơ đãng không biết đang suy nghĩ gì.

Lão tam cũngkhông để ý, tiếp nhận chung rượu, sảng khoái uống cạn.

***

Uống xong rượu đón gió, nghi thức long trọng đã kết thúc. Lúc này đã tới chiều, mọi người trong sân đã cảm thấy đói bụng, vì vậy bắt đầu khẩn cầu các hoàng tử nhanh chóng quay về nhà ăn cơm.

Thiên toại nhân nguyện.

(Trời chiều lòng người)

Bảy vị hoàng tử không ai ở lại, đều tự lên xe, chuẩn bị trở về thành.

Thái tử mời Tần Lôi ngồi chung xe với mình. Tần Lôi chỉ vào miệng mình, tay xua xua. Thái tử biết Tần Lôi không muốn mình nhìn thấy hắn say rượu, liền cười cười tỏ ra hiểu ý, ôn hòa vỗ vỗ vai hắn, nói nhỏ:

- Có chuyện gì để nói sau. Buổi tối gặp Cẩn nương nương xong thì đến chỗ ta nghỉ tạm.

Tần Lôi cảm kích gật đầu, rồi để cho Trầm Thanh chậm rãi đi tới bên xe của mình, cố gắng giẫm lên cẩm đôn, lên xe.

Tận đến khi Tần Lôi mất hút tại trong xe, Thái tử mới xoay người lên xe của mình. Vương xe của Thái tử màu vàng sáng, trong thùng xe dùng lụa vàng bao quanh, trong cùng có một ghế nằm, trên ghế đặt một tấm đệm gấm rất thoải mái. Bên trái ghế nằm có một giá sách gỗ đàn hương, bày hơn mười cuốn sách phẳng phiu cũ kỹ. Bên cạnh ghế có một bàn nhỏ, trên bàn nhỏ đặt một đĩa hoa quả tươi, mứt hoa quả các màu, còn có nước chè xanh đang tỏa hơi nóng.

Thấy Thái tử lên xe, hai thiếu nữ áo trắng tuyệt sắc giống nhau như đúc tiến lên cởi áo ngoài, thắt lưng cho Thái tử, nhẹ nhàng thay y phục cho y.

Thái tử tựa trên ghế nằm, hai thiếu nữ liền quỳ xuống, một trái một phải ôm chân y vào lòng, khẽ khàng xoa nắn. Lại có hai cung nữkhácngồi một góc thùng xe phe phẩy quạt cho Thái tử.

Thái tử lầm bầm một câu, rồi thoải mái nhắm mắt lại.

Không biết hai cung nữcó nghe được câu mắng "Xa lâu tất tái hợp cái rắm ấy" của Thái tử không. Cả hai vẫn ngồi đối diện với nhau như chưa hề nghe thấy gì cả, dịu dàng tỉ mỉ xoa bóp cho Thái tử điện hạ.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch