Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 44: Gặp Thái Hậu.

Chương 44: Gặp Thái Hậu.






Tần Lôi ngồi trong một cỗ xe ngựa xa hoa, dưới sự hộ tống của một đội ngự lâm quân. Chiếc xe di chuyển chậm rãi, sau khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ thì xe dừng lại.

Trầm Thanh mở cửa xe, sớm đã có hai gã thái giám đứng cạnh xe, một người bưng tới một cái đôn nhỏ, một người khom lưng đưa tay ra, muốn đỡ Tần Lôi xuống xe.

Tần Lôi mỉm cười vỗ vỗ bả vai gã rồi nói hòa nhã:

- Làm phiền công công quá!

Nói xong dẫm lên chiếc đôn rồi bước xuống xe.

Hiện lên trước mắt hắn là một tòa cung điện lộng lẫy. Diện tích của cung điện cực kì rộng lớn, trước điện treo một tấm kim bài viết ba chữ “cung Từ Trữ”.

Từ thời Thương, Chu đến nay, vua chúa các đời đều coi chuyện hiếu thuận với mẫu hậu làm khuôn mẫu trong thiên hạ. Nếu hoàng đế không có hiếu thì sau khi băng hà rất khó đánh giá. Vì vậy mà cho dù hoàng đế đứng đầu thiên hạ nhưng khi Thái hậu vẫn còn, y vẫn luôn nghe lời Thái hậu.

Thái hậu mới là người đứng đầu trong cả nước. Hiện tại Tần Lôi tới bái kiến chính là tổ mẫu cũng là lão thái thái có uy nhất của nước Tần, mẫu thân sinh ra Chiêu Võ hoàng đế của Đại Tần – hoàng thái hậu Văn Trang.

Tần Lôi bình tĩnh đi theo tên thái giám bước vào trong cửa điện. Bọn họ xuyên qua cái điện lớn tới khu phòng phía Đông.

Thái hậu đang ở trong một gian phòng có tên là Dưỡng Niên các chờ hắn đến.

Viên thái giám lúc nãy đưa tay đỡ hắn nhẹ nhàng đi vào bên trong bẩm báo. Một lát sau, y đi ra nói nhỏ với Tần Lôi:

- Điện hạ! Thái hậu cho triệu kiến.

Tần Lôi cười cười tỏ ý cảm tạ với y. Cho dù trong bóng đêm cũng có thể nhận thấy sự chân thành trong nụ cười của hắn. Vị thái giám kia cảm thấy sung sướng, khi Tần Lôi đi qua người mình thì không nhịn được lên tiếng dặn thật nhỏ:

- Thái hậu ăn chay lễ Phật nên buổi tối không thích ồn ào.

Tần Lôi cảm kích nhìn y rồi gật đầu cất bước đi vào trong.

Trong phòng không sáng sủa như bên ngoài. Những ngọn đèn trong phòng đều được che lại bằng chao đèn phủ vải lụa màu vàng tản ra ánh sáng dìu dịu. Đồ dùng trong phòng cũng hết sức mộc mạc. Mặc dù chúng được tạo ra từ nhưng vật liệu quý hiếm nhưng theo phong cách cổ, không có những chạm khắc tinh thế. Ngay cả thảm nhung rải trên mặt dấtcũng chỉ có hoa văn đơn giản. Dưới ánh đèn màu vàng, cả căn phòng được bài trí hết sức tự nhiên mang tới cho người ta một thứ cảm giác cao quý.

Trong phòng, các vật dụng đều tồn tại với giá trị thực của nó. Vật liệu tuy quý nhưng ghế ngồi vẫn dùng để ngồi, thảm trải sàn vẫn chỉ dùng để trải, không hề cho thấy sự khác biệt về địa vị của chủ nhân nó.

Trong lòng Tần Lôi thầm hiểu, vị thái hậu này là người đã hưởng thụ quá nhiều vinh hoa phú quý, sau đó nhận ra được nên đã trở thành một lão phụ nhân không câu nệ những thứ phù phiếm tầm thường.

Những suy nghĩ của hắn nói ra thì dài nhưng kì thực chỉ diễn ra trong nháy mắt. Tần Lôi nhìn thấy một lão phụ nhân thong dong đang ngồi dựa vào ghế, mỉm cười với mình. Hắn bèn vội vàng bước lên mấy bước, quỳ xuống.

Hắn run giọng nói:

- Tôn nhi bái kiến hoàng nãi nãi.

Nói rồi, hắn dập đầu liền ba cái.

Từ lúc Tần Lôi bước vào đến giờ, lão phụ nhân vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng khi nghe được một tiếng ‘hoàng nãi nãi’ này của hắn, tâm tình của bà cũng phải xao động, liền gật đầu nói:

- Tốt, tốt, tốt! Mau đứng lên, để hoàng tổ mẫu nhìn con một cái!

Giọng nói của bà rất êm tai, thái độ lại ân cần.

Tần Lôi ngẩng lên, nước mắt đã rơi đầy mặt.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, một thiếu niên quỳ dưới chân một lão phụ nhân, thần sắc vui mừng nhưng mắt đầy lệ nóng.

Trên đời này, nỗi đau đứt ruột là gì?

Tiếng lòng chất chứa từ lâu của lão thái thái xao động tựa như mặt nước đón cơn gió mùa thu. Bà nhẹ nhàng vươn hai tay vuốt tóc Tần Lôi, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn. Một lúc lâu sau, bà mới thở nhẹ một tiếng, tựa như muốn tống khứ hết những muộn phiền đã nghẹn đắng từ lâu trong lồng ngực.

Không khí trong phòng có chút cổ quái, ấm áp nhưng cổ quái, cổ quái nhưng ấm áp.

Có điều chốc lát sau, lão thái thái dã lên tiếng:

- Tiểu ngũ à, mau đứng lên đi. Con ngồi xuống rồi nói.

Giọng nói của bà vô cùng thân thiết.

Tần Lôi gật đầu đứng lên. Một viên thái giám tóc đã hoa râm bưng một cái đôn nhỏ đến cho hắn. Tần Lôi mỉm cười gật đầu với y rồi xoay người ngồi xuống.

Thái hậu tán thưởng gật đầu, nói với Tần Lôi:

- Mấy năm gần đây con sống không được sung sướng, những chuyện của con ta đã nghe qua một ít, đúng là con đã phải chịu nhiều bất công. Con có sở nguyện gì không?

Dường như cảm thấy câu hỏi của mình hơi có phần nghiêm khắc, lão thái thái vội mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, dịu dàng nói:

- Kể cho ta nghe, hoàng tổ mẫu sẽ làm chỗ dựa cho con.

Tần Lôi biết lão thái thái đang muốn nhắc đến việc nước Tần dùng hắn làm miếng bánh ngọt châm ngòi chiến tranh giữa hai nước. Hắn hơi trầm ngâm rồi nhẹ giọng nói:

- Thưa hoàng tổ mẫu, lúc đầu đúng là tôn nhi đã phải chịu chút khổ sở, có điều hi sinh vì nước là bổn phận của con. Nghĩ thông được điểm này, trong lòng con cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Câu trả lời của hắn hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của thái hậu Văn Trang. Vốn bà cho rằng Tần Lôi phải chịu khổ nhiều như vậy, trong lòng đương nhiên sẽ chất chứa nhiều oán hận, lúc nãy thấy hắn nghẹn ngào rơi lệ còn tưởng là đứa nhỏ này vì ai oán cho số phận của mình mà thương tâm như thế.

Bây giờ thấy hắn đối đáp trôi chảy như vậy, bà càng cảm thấy quý hắn thêm không ít.

Bà cười nói:

- Đồ khỉ, trong lời nói ẩn chứa hàm ý như thế, sao không nói ra cho thoải mái.

-

Tần Lôi có chút xấu hổ, khẽ cười nói:

- Quả nhiên không gạt được hoàng tổ mẫu.

Thái hậu nghiêm sắc mặt, thở dài nói:

- Tiểu ngũ, chuyện này vốn nằm ngoài ý muốn của phụ hoàng, con không nên giận ông ấy.

Tần Lôi vội gật đầu đáp:

- Hài nhi chưa từng giận phụ hoàng. Phụ hoàng là vua của Đại Tần, che chở cho cả thiên hạ, trong lòng mang nhiều lo lắng, không phải chuyện gì cũng có thể làm theo mong muốn của mình.

Thái hậu nghe xong lời của hắn, sắc mặt càng thêm dịu dàng, gật đầu nói:

- Suy nghĩ của con thật đáng quý, nếu phụ hoàng con biết được ắt sẽ rất vui mừng.

Tần Lôi vội nhỏ giọng khẩn cầu:

- Mong người đừng nói chuyện này cho phụ hoàng. Làm gì có nhi tử nào lại đi đánh giá việc làm của phụ thân mình chứ.

Thái hậu tức cười, nói:

- Con cũng để tâm đấy. Không nói thì không nói.

Tần Lôi cười cười cảm kích.

Hai người cứ thế hàn huyên với nhau rất lâu, cũng chỉ là mấy chuyện như sức khỏe của tổ mẫu có tốt hay không, ăn uống có ngon miệng hay không. Bầu không khí càng lúc càng ấm áp.

Lúc này một nữ quan có khuôn mặt như tranh vẽ bước vào, bẩm báo với giọng rất nhỏ:

- Khởi bẩm thái hậu, nữ quan bên chỗ Cẩn nương nương đã đợi ngoài cửa rất lâu rồi.

Lão thái hậu ‘a’ lên một tiếng, bèn nhìn Tần Lôi cười nói:

- Nãi nãi đúng là đã thành một lão hồ đồ rồi, vừa gặp tôn nhi đã quên mất mẹ ruột của ngươi. Mau đi gặp bà ấy đi. Ngày sau lại đến nói chuyện với lão bà ta.

Tần Lôi cười nói:

- Hoàng tổ mẫu đã đuổi, con nào dám không tuân mệnh chứ.

Thái hậu cười mắng:

- Muốn làm ra vẻ thông minh thì không cần đi nữa, ở lại nói chuyện tiếp với ta.

Tần Lôi vội đứng lên, khom người nói:

- Con còn muốn bái kiến hoàng hậu nương nương, quý phi nương nương nữa.

Hắn không nói thẳng là muốn gặp mẹ mình, tránh cho đám đại thần thừa cơ sinh sự.

Thái hậu thấy hắn cử chỉ tự nhiên, thanh xuân tiêu sái của hắn thì trong lòng yêu thương vô cùng nhưng trên mặt lại giả vờ nổi giận:

- Không muốn đi thì đừng đi.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch