Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 55: Tai nạn xe và chuyện đánh chó

Chương 55: Tai nạn xe và chuyện đánh chó






Ý chỉ của tứ Điện hạ giao cho nữ nhân của mình là đưa Niệm Dao đến bên cạnh Tần Lôi. Cái tính cách ngang ngạnh không sợ trời không sợ đất của cô ắt sẽ không thuận theo hoàng tử. Lúc đó, sẽ tạo hiện trường tự tử giả, treo cổ trong phòng Tần Lôi.

Tần Lôi cũng sẽ bị quy kết không chịu được tính cách thô bạo đó mà ra tay máu lạnh tàn nhẫn. Một gã nam nhân bị kết tội như vậy, sẽ không khiến bất cứ phụ thân nào trên đời này thích cả, nhất là trong trường hợp phụ thân đó có rất nhiều nam đinh.

Tần Lôi lướt ánh mắt nhìn tay phải. Bàn tay vốn thon dài nõn nà qua vài tháng tập luyện, giờ đã có chút thô ráp. Nhưng cái mà hắn quan tâm không phải là điều đó, hắn chăm chăm nhìn vào năm ngón tay xòe ra của mình. Mỗi khi cứ nhớ ra tên một người là hắn lại gập một ngón tay lại, cuối cùng chán chường thừa nhận những nhân vật mình đã quen biết ở chốn kinh thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắn bất đắc dĩ rên rỉ một tiếng, nhìn Trầm Thanh đang ngồi đối diện, oán giận nói:

-Trong thành đô cả trăm vạn người, tại sao lãotửquen biết không đến năm người.

Trầm Thanh trầm tư một hồi, mới mở miệng:

- Bốn người, chỉ ít hơn năm có một người.

Tần Lôi ngả người trên chiếc ghế tựa, nhắm nghiền mắt lầm bầm:

- Người ta là Hoàng tử sinh trưởng ở đất này, hơn nữa còn là song hoàn đản. Đoán chừng thế lực lớn đến mứcđi sông Ngọc Đái tìm kĩ nữ cũng không phải bỏ tiền túi ra. Ngươi nói xem chúng ta làm sao có thể đấu lại được đây?

Trầm Thanh không rõ cái gì mà đi sông Ngọc Đái không mất tiền cùng với thế lực lớn thì có liên quan gì đến nhau. Gã nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng có ý kiến nào hay cả, đành tiếp tục im lặng.

Tần Lôi thấy gã im lặng, không nhịn được cười, nói:

- Được rồi. Không phải hao tâm tổn sức nữa. Thực ra tình hình còn lâu mới gay go như trong tưởng tượng.

Trầm Thanh nhìn Tần Lôi. Tần Lôi ngồi dậy, giọng điệu có chút trầm lắng:

- Ta vừa mới nghĩ thông một chuyện, lão Tứ hoàn toàn không muốn làm gì chúng ta.

Trầm Thanh lồi cả mắt ra:

- Sao có thể chứ! Đến án mạng cũng gây ra rồi?

Tần Lôi than thở:

- Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta nghĩ mãi không ra, lão tứ dốc hết tâm sức dày vò một đệ đệ chưa từng gặp mặt thì có lợi lộc gì chứ?

Trầm Thanh ngẫm nghĩ, dò hỏi:

- Có thể y có mục đích gì đó không thể nói cho người khác.

Tần Lôi lắc đầu:

- Trong mắt người khác, có thể ta vẫn có chút quan trọng, nhưng trong con mắt lão Tứ, ta chẳng có chút uy hiếp nào.

ThẩmThanh không nhịn được phản bác:

- Không phải là người lập được đại công sẽ được trọng dụng sao?

Tần Lôi chua chát cười:

- Nếu là hôm qua, ta cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng buổi nói chuyện ngày hôm nay với Thạch Uy đã bác bỏ cái ý nghĩ đó của ta.

- Nói cái gì?

- Khi ta hỏi đến chuyện phụ hoàng có an bài gì với ta không, thì hắn nói, lão thái gia nói văn võ bá quan đều sẽ nói đỡ cho ta.

Tần Lôi có chút hờn giận gằn giọng xuống:

- Cũng có nghĩa là phụ hoàng ta tớibây giờ vẫn chưa có kế hoạch gì cho ta cả.

Trầm Thanh an ủi:

- Có lẽ do chiến sự tiền tuyến căng thẳng, bệ hạ chưa có thời gian, cũng có thể thánh chỉ đang trên đường tới đây rồi cũng nên.

Tần Lôi nhe răng:

- Quả là hiếm có, tên tiểu tử nhà ngươi cũng thật biết an ủi người khác.

Sau đó cười khổ:

- Nhớ hồi đầu chúng ta về nước, đi ngang qua Đại Tán Quan không? Khi đó đã không thể gặp được phụ hoàng.

Trầm Thanh trầm ngâm nói:

- Thế không phải là bệ hạ lúc đó đến tiền phong doanh kiểm tra sao?

Giọng gã mỗi lúc một nhỏ. Trong lòng gã cũng biết rõ, nếu hoàng thượng thật sự quan tâm đến Tần Lôi thì đã biểu lộ thái độ tương ứng ngay từ đầu. Mà cái kiểu không chút động tĩnh như bây giờ, chẳng khác gì đưa ra tín hiệu đầu tiên với tất cả mọi người trong thành rằng - trẫm không quan tâm đứa con này.

Mà với hoàng tử, thái độ của phụ hoàng là thước đo duy nhất cho mọi hành vi của họ. Tất cả những cái khác đại loại như nguyện vọng của dân chúng, mong muốn của quan lại đều là viển vông.

Tần Lôi thấy bộ dạng Trầm Thanh có chút thất vọng, đứng dậy khỏi chiếc ghế của mình đến ngồi bên cạnh Trầm Thanh, cánh tay phải khoác lên vai gã, cao giọng nói:

- Quân tâm vô thường, chúng ta đều còn trẻ, nhất định phải đợi cơ hội đến.

Trầm Thanh gật đầu kiên định:

- Ty chức hiểu rồi, như người nói thì, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.

Đại trí giả ngu, cẩm tú vu hung---- Đây chính là nguyên nhân mà Tần Lôi đã rất chú trọng việc lựa chọn hán tử trai tráng cho lứa thám báo đợt đầu tiên.

Tần Lôi rất vui vì Trầm Thanh hiểu được mình muốn nói gì. Đặt hai chânlên chiếc ghế tựa phía đối diện, đầu dựa vào lưng ghế, hắn cười rạng rỡ:

- Đúng, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, xóa bỏ những nhân tố không thích hợp xung quanh, đợi đến khi phụ hoàng nhớ tới chúng ta, cũng là lúc chúng ta“Nhất Phi Trùng Thiên.”

(Nhất phi trùng thiên: bay vọt lên trời cao)

Trầm Thanh cũng bị nụ cười ấm áp như ánh nắng tháng ba của Tần Lôi thuyết phục. Gã nhếchmiệng cười:

-Theo như người nói, kẻ coi ta là bạn thì đối đãi như anh em, kẻ coi ta là thù chi bằng trừ khử cho sớm.

Tần Lôi vừa định trả lời, thì một âm thanh kinh hoàng từ bên ngoài dội lại. Dường như cùng lúc đó chiếc xe ngựa rung động dữ dội, khiến Tần Lôi bay ra khỏi chỗ ngồi, rồi sau đó trời đất quay cuồng, va mạnh vào nóc xe.

Khoảng thời gian luyện tập gian khổ lúc này đã phát huy tác dụng. Trong trạng thái không trọng lượng, Tần Lôi dốc toàn bộ sức lực đạp mạnh một chân lên thành xe. Cái thành gỗ thép rắn chắc tiếp gọn một cước của hắn, dội ngược lại, làm hạn chế tối đa lực đẩy xuống.

Kết quả là Tần Lôi vẫn đang ngã lăn lóc ở nóc xe, nhưng không bị thương. Do Trầm Thanh ngồi cạnh cửa sổ,nên khi xe ngựa lật đã hất văng gã ra ngoài cửa sổ.

Những vệ sĩ ở bên ngoài lao vào chiếc xe bị lật nghiêng, đưa Tần Lôi ra ngoài trongthời gian nhanh nhất. Cho đến khi haichân đã dẫm trên mặt đất, Tần Lôi vẫn có cảm giác trời đất quay cuồng.

Đợi hắn định thần lại, bốn phía đã bị một đám người trong trang phục gia nô hùng hổ vây kín. Lại thấy ở phía xa một chiếc xe ngựa tứ luân song ngôi lộng lẫy cũng lật nhào trên mặt đất, con ngựa kéo xe té ngửa trên đất hí lên thảm thiết.

Tần Lôi nhìn Trầm Thanhđang ôm vai, cười nói:

- Thấy chưa, không có chuẩn bị thì sẽ thảm hại như thế này. Ngươi không sao chứ?

Trầm Thanh cười khổ nói:

- Trật khớp rồi, vừa mới nắn lại, chuyện nhỏ thôi mà .

Lúc này, mười mấy tên vệ sĩ dưới sự lãnh đạo của Thạch Mãnh đang giằng co kịch liệt với đối phương-phe đang chiếm ưu thế về quân số. Nhưng cả hai đều không ra tay, chỉ là chửi rủa lẫn nhau mà thôi.

Tần Lôi đếm số người, thấy tất cả đội bạn đều nhảy múa loạn xạ. Hắn vui vẻ nói:

- Ta yêu cái thời đại này chết đi được. Tai nạn xảy ra mà không có ai bị thương cả.

Trầm Thanh bị bỏ quên nở nụ cười bất đắc dĩ. Trải qua ngàn dặm trốn chạy,từng bị vây quét bên bờ sông Trục Lộc, thế nên cái chuyện cỏn con này chẳng thể làm cho tinh thần bọn họ có chút dao động. Nhưng Trầm Thanh vẫn cứ hỏi:

- Điện hạ, làm sao bây giờ?

Tần Lôi vỗ vỗ vai ThầmThanh, sâu xa nói:

-Thì cứ làm như thường ngày ta dạy các ngươi ấy, cứ đánh xong đã rồi nói tiếp.

Trầm Thanh nghe vậy cười nói:

- Điện hạ, lần này không sợ ảnh hưởng đến các mối quan hệ ở kinh thành nữa à?

Tần Lôi cả giận nói:

- Bổn Điện hạ sinh ra đã có tính kiên cường chính trực rồi, đánh.

Trầm Thanh vừa định huýt sáo, thì Tần Lôi nói một cách vô cùng từ bi:

-Đánh chó thì được, đừng có đánh người.

Trầm Thanh suýt nữa cắn đứt cả đầu ngón tay, trong lòng cực kì xem thường vị Điện hạ không biết xấu hổ này. Khiến cả tiếng huýt sáo cũng bị đứt quãng.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch