Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 66: Không thể thừa hưởng (2)

Chương 66: Không thể thừa hưởng (2)
Hai bên mặt của nàng đều đang quấn băng gạc, ánh mắt xuyên thấu từ trong băng gạc nhìn chằm chằm thái tử như muốn ăn thịt y.

Mà tinh thần Tần Lôi thì đang bị hấp dẫn bởi vật đang dính vào khung của kia.

Vốn dĩ quý phi còn duy trì một tia lý trí cuối cùng, nhìn thấy nữ nhi của mình lao tới, có thể là nàng không nể tình hay cũng có thể là nàng nhìn thấy vật đang dính vào khung cửa thì nàng hoàn toàn điên lên. Cũng chỉ có cái vật ấy mới có thể làm cho vị quý phi duy nhất của Đại Tần như phát điên, bỏ mặc sĩ diễn, danh dự, các loại tôn nghiêm gì đó cũng kệ.

Nàng lấy trang sức từ trong đầu ra, tóc tai bù xù, the thé nói:

-Các ngươi là hai đứa trời đánh, đợi lúc con ta cùng hoàng thượng không ở nhà khi dễ hai mẹ con chúng ta. Lão nương sẽ liều mạng với các ngươi.

Nói xong nàng ta dương nanh múa vuốt nhảy xuống từ trên cao, chạy tới vài bước đã đến trước mặt Tần Lôi và thái tử.

Nàng không hổ là người đàn bà đanh đá đã đào tạo ra một vị đại hoàng tử và hai vị công chúa nổi danh hung ác. Tuy đã bốn mươi tuổi nhưng thân thủ của nàng vẫn mạnh mẽ như xưa.

Lúc này thái tử cũng nhìn thấy vật đang dính trên khung cửa, mồm y mở lớn nhìn về phía Tần Lôi. Tần Lôi cũng không thể tin nhìn về phía tam công chúa đang nằm trên mặt đất, dù như thế nào thì hắn cũng không tưởng tượng ra muội muội này của mình lại có thể nghĩ ra một vật hành hung như vậy.

Thái tử cười khổ một tiếng:

-Chạy đi mau lên.

Nói xong liền mang theo thanh trúc xoay người bỏ chạy. Tần Lôi cũng không chậm chạp, theo sau thái tử bỏ chạy.

Hộ vệ bên cạnh thái tử nhìn thấy quý phi đang xông tới như một con quỷ dữ đều sợ hãi, không một ai dám ngăn cản.

Quý phi là người đứng đầu trong bốn vị nương nương, chỉ đứng sau vị trí hoàng hậu thôi.

Hơn nữa nàng lại là mẫu thân của hai công chúa vàhoàng tử cả.

Thân phận như thế này thì đám thị vệ chỉ cần liếc mắt cũng là có tội rồi. Nếu như chạm vào thì thế nào cũng bị tịch thu tài sản cả nhà và chém đầu.

Giống như là các nữ hộ vệ Lan cung, các nàng cũng không thể ngăn cản được thái tử điện hạ đang cầm trên tay thanh tuần nghịch trượng và dắt thanh “thiên tử thụ giám quốc kiếm” trên thắt lưng.

Nên bọn họ chỉ dám tiến tới vây lấy vị ngũ hoàng tử Tần Lôi kia. Thái tử nhìn thấy đám hộ vệ đang chạy về hướng Tần Lôi, sắp vây kín hắn.

Y liền tháo thanh bội kiếm bên hông, ném cho Tần Lôi. Rồi vừa chạy vừa nói:

-Đây là thanh “thiên tử thụ kiếm”, thấy nó là giống như thấy hoàng thượng, để xem còn ai dám động đến ngươi?

Quả nhiên khi Tần Lôi nhận được thanh bội kiếm, các hộ vệ đều dừng lại, để cho hắn thoát đi khỏi vòng vây nghiêm mật. Hắn và thái tử tiếp tục chạy như bay về phía cổng.

Phía sau, quý phi cùngtam công chúa đã đứng dậy đuổi theo. Tình thế đã hoàn toàn không khống chế được.

Nhìn thấy bốn quý nhân đang biến mất dần qua cổng chính của cung, hộ vệ hai bên nhìn nhau cười khổ, không hẹn mà nhìn về phía vật đang dính ở khung cửa, trong lòng bọn họ đều ca thán là người hoàng thất thật dũng mãnh.

Hai người chạy như gặp phải quỷ suốt Lan cung. Đám thái giám muốn đuổi theo nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.

Tuy nhìn thấy sự việc, nhưng cũng không sợ. Đám thị vệ trong cung đều là đệ tử của thế gia vọng tộc, đều có quan hệ rắc rối trong cung. Nếu hoàng gia muốn diệt khẩu thì hầu như là phải giết thân thích của mình rồi.

Mặc dù phải chịu một ít khổ sở nhưng trong cuộc đời này nhìn thấy một màn như vậy thì họ cũng đã thỏa mãn.Trong lòng bọn thị vệ cùng nghĩ: “Chết cũng đáng!”

... ... ... ... ...

Mấy diễn viên đang truy đuổi nhau ở trong vườn thượng uyển rộng lớn. Tần Lôi cùng thái tử chạy phía trước. Tần Lôi đã qua một thời gian rèn luyện nên sức chịu đựng vô cùng to lớn, hoàn toàn không có việc gì nhưng thái tử đã không thể tiếp tục được nữa.

Chạy thêm một lúc, thái tử liền dừng lại thở hổn hển:

-Không … được rồi, không được rồi.

Tần Lôi quay đầu lại nhìn về phía hai mẹ con đang chạy như bay không có chút mệt mỏi nào. Hắn chỉ còn nước ca thán cái gen biến thái của họ, ngoài ra, cũng không còn biết phải làm gì nữa. Hắn cắn răng nói:

-Không bằng chúng ta…

Nói xong liếc mắt về phía bờ sông. Thái tử hiểu ý, vui mừng nói:

-Đúng rồi, nhay xuống sông tự vẫn.

Y chợt đau khổ nói:

-Nhưng ngươi lại không biết bơi a.

Tần Lôi vốn định nói:

-Chúng ta phải tiếp tục chạy thôi.

Nhưng thấy dáng dấp của thái tử hắn biết không thể tiếp tục nữa bèn vỗ vai y nói:

-Nhị ca, huynh hãy đi trước, tiểu đệ sẽ ở đây kéo dài thời gian.

Thái tử cười khổ nói:

-Hai mẹ con các nàng mà đã điên lên thì ngay cả phụ hoàng đích thân đến cũng không ngăn cản được.

Tần Lôi dùng sức đẩy y, hắc hắc cười:

-Dù sao thì nàng cũng nể mặt mũi của ta cùng với ca ca nên không sao đâu, ca ca mau đi nhanh lên.

Thái tử vừa muốn trả lời, một tiếng già nua đang phẫn nộ vang lên:

-Các ngươi yếu đuối như vậy sao.

Hai người quay đầu lại, một lão thái thái mặc trang phục thái hậu đang được nâng đỡ bởi một vị phi tử đứng ở trước đường.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch