Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 69: Giam cầm là một cách yêu (1)

Chương 69: Giam cầm là một cách yêu (1)





Sau khi bị một gáo nước lạnh dội xuống, Như Quý phi từ từ tỉnh lại. Hai mắt nàng vô thần nhìn khắp bốn phía. Một lúc lâu sau mới khôi phục thần trí. Nàng vừa nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của lão thái thái liền cố gắng bò dậy quỳ trên mặt đất.

"Ầm" một tiếng, nước lại đổ xuống. Như Quý phi liếc nhìn qua liền thấy lão thái giám mới đem thêm một thùng nước đá lạnh tới thấu xương tưới lên người Tam công chúa đang té xỉu trên mặt đất. Như Quý phi sợ run cả người, oán giận nhìn chằm chằm lão thái giám nhưng không dám mở lời cầu xin.

Lão thái giám vừa mỉm cười nhìn Như Quý phi vừa tiếp tục tưới thêm một thùng nước nữa lên người Tam công chúa. Như Quý phi biết người này tâm địa ác ôn, nếu mình vẫn tiếp tục nhìn thì nữ nhi của mình sẽ phải gánh chịu nỗi thống khổ. Bị tưới một lượt nước lạnh rốt cuộc Quý phi nương nương cũng tỉnh lại từ trong cơn điên cuồng. Nàng nhớ lại cơn ác mộng hôm nay mà cảm thấy xấu hổ muốn chết. Nước mắt của nàng tuôn ra đầy mặt rồi rớt trên mặt đất.

Vốn Tần Lôi còn lo lắng Tam công chúa không chết thì cũng phải hôn mê ít nhất ba ngày ba đêm. Đúng là hắn không thể tưởng tượng chỉ cần ba thùng nước lạnh đổ xuống thì thân hình Tam công chúa đang nằm sóng xoài trên mặt khẽ run lên, một lúc sau liền tỉnh lại, chỉ là nàng vẫn không động đậy được dù là đầu ngón tay.

Lão thái giám lệnh cho hai tiểu thái giám đối diện:

-Đỡ Sơn Dương công chúa dậy.

Quý phi gục trên mặt đất đập đầu khóc cầu xin:

-Mẫu hậu, hãy tha cho Sơn Dương. Nếu tiếp tục chỉ sợ nó không thể nào chịu nổi nữa. Thần nguyện thay nó nhận tội, xin hãy bỏ qua cho nó. Mẫu hậu...

Thanh âm nàng thê thảm khiến người khác phải rơi lệ.

Thái hậu Văn Trang hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho lão thái giám. Lão thái giám khom người lui về. Thái hậu lạnh lùng nhìn Quý Phi:

-Ngươi tỉnh rồi chứ?

Như Quý Phi gật đầu:

-Thưa mẫu hậu, tội phụ đã tỉnh.

Lão thái thái cụp mắt, không để ý đến nàng nữa. Lão thái thái quay đầu nhìn thái tử đang quỳ trên mặt đất nói:

-Đình nhi, ngươi đã đọc nhiều thi thư như thế, thông hiểu thế sự cổ kim nhưng đã bao giờ thấy trong lịch sử cung đình Hoa Hạ xảy ra cái chuyện khôi hài như này chưa?

Thật ra thái tử cũng biết không ít nhưng đánh chết hắn cũng không dám nói:

-Thưa Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chưa từng thấy.

Lão thái thái cười ha hả nói:

-Tốt tốt, ngươi hãy đi tìm sử quan nhờ hắn viết đúng theo sự thật đi, hãy viết là trong ngày hôm nay có hoàng phi cùng công chúa gây xích mích với thái tử rồi đuổi giết thái tử hơn ba dặm quanh bờ hồ. Sau đó thái tử gần như muốn nhảy xuống hồ. Chuyệnn ày coi như khởi đầu trong lịch sử đi, có được không?

Thanh âm của bàcàng ngày càng cao.

Thái tử cúi gầm mặt xuống đất không dám ngẩng lên nhìn Thái hậu.

-Ngẩng đầu lên!

Lão thái thái trợn mắt, hét lên một cách giận dữ.

Thái tử vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn lão thái thái với vẻ mặt áy náy. Lão thái thái nói tiếp:

-Làm thái tử một nước thì phải cho ra phong thái của thái tử. Tần Đình! Ngươi nhớ kỹ cho ta, không được bao giờ được cúi đầu. Không bao giờ!

Lão thái thái nói xong liền nhắm mắt lại. Người già luôn cảm thấy dễ mệt mỏi, sau khi nói một câu lão thái thái cũng không muốn nói nữa. Bà khẽ giơ tay lên, hừ nhẹ:

- Đọc.

Sau đó không nói thêm câu nào.

Một cung nữ bước lên, lấy ra một đạo văn thư, bắt đầu đọc: -Ý chỉ Hoàng thái hậu Văn Trang của Đại Tần.

Vốn ở trong phòng Cẩn phi vẫn còn đứng, còn Hoàng hậu nương nương thì ngồi. Nghe vậy cả hai cũng quỳ xuống trong nội đường để nghe chỉ.

-Hiện nay có công chúa Sơn Dương không coi trọng bề trên, dám ngông cuồng cầm vũ khí mưu toan tấn công thái tử giám quốc, tội không thể tha, nếu không trừng trị thì trời đất khó tha thứ.

Tần Lôi nghe được mấy từ "cầm vũ khí", nhớ tới vật kia, không khỏi buồn cười trong lòng, nhưng đành cúi cái đầu xuống mặt đất cố gắng nhịn cười. Thái hậu không để cho thái tử cúi đầu chứ không có nói gì đến hắn.

-Cá nhân Quý phi Lưu thị không có quản lý dậy dỗ con cái, để cho con cái làm bậy, không thực hiện nổi chức trách của người mẹ, lại không thực hiện được chức vụ của Quý Phi, cũng có tội.

Chuyện Như Quý phi bị thái hậu cho là "mở đầu lịch sử" kia lại không được nhắc đến một chữ.

-Thái tử Tần Đình, hoàng tử Tần Lôi không có coi trọng bề trên, bất kính Quý phi, gây chuyện làm ồn ào cấm cung, tội cũng không thua gì Sơn Dương.

– Trời có đức hiếu sinh, tuân theo ý chỉ trời cao, nay tuân theo gia pháp giam Sơn Dương một năm, mỗi quý đánh bốn mươi roi, tạm thời bãi bỏ cái danh công chúa, đợi bệ hạ hồi cung rồi định đoạt.

Đối với người của hoàng gia, chỉ cần không có tội mưu phản thì chuyện giam một năm đã là xử phạt vô cùng nặng. Lúc trước thái tử nói Tần Lôi đắc tội cùng lắm là bị giam nửa năm, và mỗi ba tháng ăn một trận đòn để nằm đủ ba tháng.

- Cấm túc mẹ của Sơn Dương là Lưu thị nửa năm, mỗi ngày sao chép "Lăng Nghiêm kinh" mười lần. Trong thời gian đó chi tiêu giảm đi một nửa.

Tần Lôi còn đang tiếc nuối xử phạt quá nhẹ đối với nàng, lại thấy khóe miệng thái tử thoáng hiện nụ cười, liền biết là còn có môn đạo khác trong đó.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch