Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Quyền Bính

Chương 93: Trận tuyết đầu tiên năm Chiêu Vũ thứ mười sáu

Chương 93: Trận tuyết đầu tiên năm Chiêu Vũ thứ mười sáu





Du Tiễn giơ cung lên, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại,run rẩy kéo dây cung rồi bắ mũi tên thứ mười.

Du Tiễn dùng tay trái nâng tay phải vẫn đang run rẩy, cười như trút được gánh nặng:

-Mời Hứa sư phụ chỉ giáo.

Hứa Do gật đầu, từ từ đứng trên vạch dấu gỡ cây cung Lạc Nhật nặng bốn tạ. Khí thế cả người nhất thời biến đổi, hô hấp bình ổn mà dài, hai tay ổn định mà có lực, không còn thấy một chút bệnh tật nào.

Chỉ thấy hắn không chút vộivàng lấy xuống một mũi tên dài, đặt lên cung. Cũng không thấy y có bất kì động tác nào, mũi tên đã bay vút đi. Mọi người đang nghi ngờ, lại nghe ngoài trăm bước có tiếng hô. Quay đầu nhìn lại.liền thấy bia ngắm lúc nãy vẫn còn có các mũi tên run rẩy nhưng giờ tại vị trí hồng tâm chỉ còn lại một lỗ lớn, Hứa Do đã bắn thủng bia ngắm dày ba thốn (dày tầm 1 ngón tay đấy ạ)

Tần Lôikhông nói gì, mũi tên ngày ấy nếu là Hứa Do bắn, mình chắc chắn không còn khả năng sống sót.

Húa Do thu cung, gật đầu với Du Tiễn, ho khan đi về chỗ cũ.

Người hôm nay thấy được than tiễn, đều trầm mặc

Tần Lôi thấy mọi người sung bái nhìn Hứa Do thì cười nói:

- Đây là giáo viên dạy bắn cung của chúng ta, thần tiễn Hứa Do.

Cung thủ có mặt ánh mắt lập tức sáng lên, có thể theo thần tiễn học tập, sau này có lẽkhông kéo được cung bốn tạ , nhưng ba tạ hẳn không có vấn đề. Vì vậy khi Du Tiễn cúi mình, tất cả cung thủ nhất tề quay về phía Hứa Do cúc cung nói:

- Bái kiến giáo tập …

Hứa Do xua tay liên tục, ho khan nói:

- Không được, không được…

Tần Lôi lại mời ra máy vị cao nhân, thi triển tuyệt kĩ, làm mọi người giữa sân kinh sọ. Những người này, tính cả Hứa Do đều được phủ thái tử cung phụng, bây giờ bị Tần Lôi vơ vétlàm huần luyện viên.



Bộ đội huấn luyện đặc thù của Tần lôi triển khai với khí thế hừng hực Kĩ năng của từng binh sĩ đều do giáo tập hắn mời tới dạy. Thái tử lại tìm tới mấy vị lão binh, cùng nhau nghiên cứu và thảo luận ra mấy bộ chiến thuật, một loạt huấn luyện.

Kỳ thật đối với tác chiến vũ khí lạnh hắn cũng không hiểu rõ lắm, thậm chí còn không bằng một chiến tướng. Thế nhưng hắn tin tưởng một điều, hộ vệ bên người mình, phải do mình huấn luyện. Hơnnữa hắn biết một chân lý:Thực hành là phương pháp tốt nhất.

Kết quả là ngoại trừ buổi sáng từngbinh sĩ huấn luyện, buổi chiều buổi tối đều là huẩn luyện chiến thuật. Vị trí huấn luyện chiến thuật là một ngọn núi tại nước Tề, một số người làm quân địch, một số người diễn luyện dưới các tìnhhuống công thủ, thắng có thưởng, thua bị phạt. Tinh thần sa sút tiêu tực, sẽ bị đánh. Còn có tập kíchtrạm gác, khẩn cấp tập hợp các loại, thậm chí còn chơi đùa tại nước Tề.

Trầm Thanh xem ra không có ý mới. Có một lần hắn nhịn không nổi, hỏi Tần Lôi:

- Điện hạ! Làm như vậy thật sự có thể huấn luyện được một đội quân giống như Huyết Sát?

Tần Lôi nhìn trái phải. rồi mới cười nói:

- Ngươi cũng không còn nhỏ, như thế nào lại nói loại chuyện cười này?

Trầm Thanh lo lắng nói:

- Vậy ước định với Thái Tử điện hạ, chúng ta làm sao bây giờ?

Tân Lôi cười khổ nói:

- Đến lúc đõ hãy tính, lẽ nàohắn có khảnăng đưa huyết sát đến đánh chúng ta?

Trầm Thanh trừng mắt, khó tin nói:

- Điện hạ! Người đã biết là không có khả năng?

Tần Lôi ra hiệu đừng có làm ồn, nhỏ giọng nói:

- Ta làm sao bây giờ? Ngoan ngoãn vè Tông nhân phủ ngồi tù? Bảy tháng a!

Trầm Thanh cười vang, Tần Lôi lại buồn nói:

- Đây cũng là không có cách khác, chúng ta không có căn cơ ở kinh thành, lại bị người ta bắt ngồi cùng một con mãnh hổ. Nếu ta không có biện pháp tăng cường thực lực, chúng ta sẽ bị hổ ăn!:

Trầm Thanh ngẫm lại, hoàn cảnh của điện hạ , ngoài cách này ra đã không còn cách nào khác. Trong lòng hổ thện nói:

- Điện hạ, xin lỗi…

Tần Lôi khoát tay, uể oải nói:

- Ngươi đi đi, ta cần yên lặng một chút.

Trầm Thanh nặng nề lui ra ngoài. Thấy gã rời đi, Tần Lôi thở dài một hơi, Trầm Thanh quá mức ngay thẳng, trong mắt không chịu có một hạt cát. Cũng may hai người tình cảm rất sâu, cũng không vì viêc này mà phiền lòng.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Thiết Ưng, tên bại hoại luôn ra vẻ hàm hậu.

Cánh cửa ký ức vừa mở ra, chuyện cũ lại hiện lên trước mắt. Hắn nhớ tới nước Tề non xanh nước biếc, hình dạng không gì không làm được của mình mà không khỏi tự giễu cười cười. Sau khi biết bách thắng quân rồi cấm quân, thậm chí hậu quân thái tử vệ, hắn mới hiểu được cái gì là nghé con không sợ cọp.

Tất nhiên mình là một huấn luỵện viên bộ đội dặc chủng, nhưng ở thời đại này.hắn không thể thức hiện được. Ví dụ hắn có thòi quen tản ra tiến đến, nhưng ở thời đại này là tập trung tấn công. Ví dụ như chú ý của hắnlà nắm tình báo đầy đủ, bày mưu sau đó hành động. Thế nhưng dưới gót kỵ binh, hành động sau thường có nghĩa là bị san bằng.

Loại bất đồng này, làm hắn không dám nhận làm đệ tử. Chỉ có thể len lén học tập trong binh thư.

Tuy rắng vận dụng chiến thuật chỉ có thể tham khảo trong thực tế, thế nhưng về phương diện khác, Tần Lôihiểu biết đầy đủ đa dạng. Đặc biệt là gián điệp, hắn có tri thức phong phú về thủ đoạn ngụy trang, tâm lý học,một trăm gián điệp cũng không lần theo hắn được, thậm chí cả huấn luyện viên của hắn cũng phải bội phục.

Một ngày một đêm đã qua, sau vô số lần lục loi, cuối cùng Tần Lôi đã tổng kết ra một bộ chiến pháp, đội ngũ huấn luyện cũng dần đi vào chính quy.

Lại qua mấy tháng, tất cả mọi người đều gầy đi, bị gió trên thảo nguyên hun đúc làn da nổi tiếng nhẵn nhụi của Tần Lôi cũng đen đi nhiều, không cần nói đến những người khác. Thế nhưng Tần Lôi vẫn thấy đáng giá, hắn đã có thể gọi tên từng người, cũng có thể vỗ ngực từng người. Đón nhận nhữngánh mắt tôn kính khi bọn nhìn mình, mới chính là thu hoạch lớn nhất cura hắn. Về phần có thể đào tạo ra một cánh quânngược lại làmột niềm vui ngoài ý muốn.

Về phần quân lính, qua mấy tháng huấn luyện gian khổ, dưới sự dạy dỗ của danh sư do Tần Lôi mời về, lại qua một tràng thựcchiến huấn luyện, lần lượt kiên trì tổng kết. Nếu không thoát thai hoán cốt thì chỉ có thề vềđội hậu cần.

Mùa thu trôi qua rất nhanh,khắp thảo nguyên xuất hiện trận tuyết đầu tiên. Gió lạnh mang theo tuyết từ phương bắc thổi tới. Tuyết rơi đúng ba ngày, khoác cho mặt đất một tấm áo thật dày.

Tần Tứ Thủy nắm chặt áo bông, ngồi ở cánh cửa nhìn sân đầy tuyết mà đờ ra. Đột nhiên một quả cầu tuyết bay tới, nện lên trên cổ y. Y cũng không ngẩng đầu mà chửi ầm lên:

- Lưu Nhị Oa, tiểu tử ngươi, không đọc sách, lại tới trêu lão tử.

Một tiểu tử và tiểu lão đầu Tần Tứ Thủy giống nhau như đúc từ góc tường chạy ra. Nhắc tới biến hóa lớn nhất trong mấy tháng này, chính là nhị oa. Theo Tần Lôi được ăn thịt, tiểu tử này lớn rất nhanh.

Nhị Oa mặc áo bông xanh, bước được một bước lại đá một cục tuyết. Nóhét lên :

- Tứ Thủy! Lão được lắm, không quét sân,lại ngồi đó mà nghĩ đến gái có chồng.

Tần Tứ Thủy cười nhạo nói:

- Một tên tiểu tử còn dính cứt mũi màcũng biết gái có chồng?

Nhị Oa đội tuyết đi tới, cũng không phủi tuyết trên đùi, ngồi phịch canh Tần Tứ Thủy, hắc hắc nói:

- Tần tiên sinh có khách, bảo ta đi chơi. Đại thúc ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì nha?

Tần Tứ Thủy xoa xoa chân tê vì ngồi lâu, buồn bực nói:

- Ta nhớ tới các con của ta.

Lần này Nhị Oa cũng không có cười y , màcùi đâu nói:

- Ta cũng nhớ mẹ ta!

Trong viện lại khôi phục sự yên lặng lúc đầu, một già một trẻ đều có tâm sự của mình, nhìn ra của mà ngây người.

Lúc Tần Kỳ xuất hiện tại cửa, thiếu chút nữa bị hai hòn vọng thê và vọng con này này làm cho cười đau sốc hông.

Nhị Oa vỗ mông đứng dậy, không có ý tứ nói:

- Phu tử, học sinh đang theo lời ngài nói: thực hiện “đạo pháp tự nhiên “ ấy mà.

Tần Kỳ cười mắng:

- Thối lắm.

Hắn phụ trách tiếp tế hậu cần cho bọn Tần Lôi, cùng tham gia quân ngũ, người cũng trở lên thô ráp hơn.

Tần Kỳ cũng không đến tìm Nhị Oa, hắn nhìn Từ Thủy dò hỏi:

- Điện hạ có trong phòng không?

Tần Tứ Thủy lắc đầu:

- Sáng nay đã kéo đội thám báo đi phương bắc huấn luyện.

Tần Kỳ gật đầu, xoay người đi. Tần Tứ Thủy hiếu kì hỏi:

- Đại nhân! Cóchuyện gì mà gấp thế? Uống miếng nước đã rồi đi?

Tần Kỳ quay đầu lại cười nói:

- Lão ca! Ngươi vào phòng dọn dẹp một chút có khâm sai tới.

Một lúc sau Tần Tứ Thủy mới có phản ứng, mừng rỡ như điên nói với Nhị oa:

- Tưởng là ai đến. Nhanh đi gọi điên hạ quay lại.

Nhị Oa hưng phấn gật đầu, chạy ra ngoài nhanh như chớp. Thiếu chút nữa đẩy ngã Tần Kỳ. Tần Kỳ vừa định nói hắn hai câu, nhưng phát hiện đã không còn thấy bóng người, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, cho là mình xui xẻo.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch