Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 210: Cười khổ

Chương 210: Cười khổ




Hoàng Long Chân Nhân đứng ở bên cạnh nhìn có một chút ngây người, nhưng Lý Trường Thọ đã truyền âm vào tai một lần nữa...

"Tiền bối, chúng ta đứng nhìn là được, kế tiếp để Công Minh tiền bối xử trí là được."

Hoàng Long Chân Nhân im lặng gật đầu, đứng ở một bên quan sát, cũng coi như mở rộng tầm mắt.

Sau nửa canh giờ, hai vị cao thủ Tây Phương Giáo chán nản thở dài, từng người bắt đầu lập một phiên bản lời thề đại đạo mới, thề bảo mật, cũng hứa hẹn trong năm trăm năm sẽ không đi ra ngoài...

Ngày hôm nay lực lượng Thiên Đạo trên Nam Hải, nồng nặc hơn không chỉ mấy lần so với ngày thường.

Lúc hai cao thủ Tây Phương Giáo rời đi, sắc mặt như quả cà tím.

Nếu không phải vì quan tâm đến mặt mũi cao thủ Đại Giáo, một phần cũng vì sợ lại bị Triệu Công Minh đánh, nói không chừng miệng đã phun nước bọt, tiếp tục chửi rủa...

Đổi lại thành người nào cũng sẽ không nhịn được mà sinh ra tức giận.

Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thiệt, xám xịt rời khỏi, trở về núi bế quan năm trăm năm, sẽ không đi lại trong Hồng Hoang nữa.

Chờ hai người đi xa, Triệu Công Minh vuốt râu tập trung suy nghĩ, nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.

Bỗng nhiên, Triệu Công Minh đột nhiên ngửa đầu cười to.

"Ha ha ha ha!"

Hoàng Long Chân Nhân đứng ở bên cạnh mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng cười theo...

Trong lúc nhất thời, trên mặt biển ngập tràn tiếng cười vui sướng của mấy lão già.

Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" vẫn không hiện thân, tiếp tục trốn ở trong tay áo của Hoàng Long Chân Nhân...

Đối phương còn có thể xài chiêu hồi mã thương.

Tốt hơn hết là không nên bại lộ việc hắn cũng có liên quan đến chuyện này.

Lúc đầu, khi Hoàng Long Chân Nhân tìm tới cửa, Lý Trường Thọ cũng không phải là không nghĩ tới, đây có khả năng sẽ là âm mưu nhằm vào hắn.

Nhưng sau khi liên tục cân nhắc, Lý Trường Thọ không thể không bỏ qua chuyện này, để tránh gây thêm rắc rối.

Với việc hắn đã thành thạo thần thông Đạo Nhân Giấy, cho dù là bị tính kế thì thì tính ra cũng chỉ tổn thất một cỗ Đạo Nhân Giấy, lãng phí một chút nhựa cây.

Vì vậy, hắn đã tới đây và còn là người đứng sau chỉ đạo việc này...

Khụ, chuyện của đệ tử Đạo Môn có thể gọi là thao túng sau lưng sao?

Lý Trường Thọ chỉ là cho hai vị tiền bối Đạo Môn một chút lời khuyên để giúp đỡ bọn họ thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại và tránh những rắc rối trong tương lai, chỉ như vậy thôi.

Nhân tiện, sử dụng lời thề để ràng buộc hai cao thủ Tây Phương Giáo khiến bọn họ trong 500 năm không được ra ngoài...

Điều này cũng đã được Lý Trường Thọ lên kế hoạch từ trước.

Đối với cao thủ cấp độ Triệu Công Minh và Hoàng Long Chân Nhân, năm trăm năm cũng không phải là dài, có lẽ cũng chỉ tương đương một cái chợp mắt. Đối phương dễ dàng bỏ qua điều này, thoải mái đáp ứng.

Nhưng theo Lý Trường Thọ suy diễn thì một trăm năm tới sẽ rất quan trọng đối với sự tình "Long Tộc Nhập Thiên".

Có thể làm giảm bớt một phần sức chiến đấu của Tây Phương Giáo, thậm chí khiến bọn họ ít ảnh hưởng đến đại cục, thì tương lai sẽ dễ dàng kiểm soát hơn...

Hoàng Long Chân Nhân cười theo vài tiếng, không khỏi nói: "Công Minh sao lại cười nhiều như thế?"

"Ha ha ha, ta cười những người này đã bị ta đánh!" Triệu Công Minh đắc ý vuốt râu, đầy khí chất oai hùng, thản nhiên nói: "Hoàng Long sư huynh có chỗ không biết, trước đây ta cùng với Tam muội Quỳnh Tiêu khi ở Tây Ngưu Hạ Châu đã dạy dỗ rất nhiều môn nhân phương tây nhìn không vừa mắt. Ngày hôm nay, hai người này muốn lừa bịp tống tiền sư huynh, biện pháp bọn họ sử dụng chính là học từ chỗ của ta. Chỉ tiếc là bọn họ chỉ học được chút da lông bên ngoài!"

Lý Trường Thọ: "..."

Chuyện này có gì để tự hào?

Lại nghe thấy Triệu Công Minh tiếp tục cười nói: "Ha ha ha, nếu không phải nhị muội Vân Tiêu kịp thời ngăn ta và tam muội lại, nói không chừng bây giờ ta đang bị Tây Phương Giáo đuổi giết rồi, ha ha ha! Ta chưa từng nghĩ tới biện pháp hoá giải chuyện này lại đơn giản như thế! Ha ha ha ha! Cười chết ta mất!"

Khoé miệng Hoàng Long Chân Nhân giật giật...

Người của Tiệt Giáo...đều có hành vi phóng đãng, không câu nệ tiểu tiết như vậy sao?

Hoàng Long Chân Nhân đột nhiên nghĩ đến điều gì, giơ ống tay áo lên, nói nhỏ vào bên trong: "Hải Thần đạo hữu? Đạo hữu có thể ra rồi?"

"Hải Thần lão đệ!" Triệu Công Minh lập tức vui vẻ, nhìn vào trong ống tay áo của Hoàng Long Chân Nhân, nói: "Ta lại nợ ngươi một cái nhân tình, thật sự không biết làm sao để trả lại!"

Lý Trường Thọ: "Một quyển album ảnh của Vân Tiêu nương nương!"

Đương nhiên, lời nói đùa này Lý Trường Thọ sẽ không bao giờ nói ra, nhiều lắm chỉ nói ở trong lòng thôi.

Lý Trường Thọ nói: "Tiền bối, xin hãy tìm một nơi vắng vẻ, vãn bối có việc cần bẩm báo. Tu vi của vãn bối kém xa so với hai vị tiền bối, nếu Tây Phương Giáo biết được đây là tính toán của ta, e rằng sẽ phá huỷ miếu Hải Thần của ta mất."

"Bọn hắn dám! ?" Triệu Công Minh trừng hai mắt, vô cùng uy phong.

Ở bên cạnh, Hoàng Long Chân Nhân gật đầu mỉm cười nói: "Ngày hôm nay là bần đạo nợ đạo hữu một cái nhân tình, thật sự phải nghĩ cách làm sao để báo đáp nhân quả này. Tại sao chúng ta lại không đến miếu Hải Thần của đạo hữu nhỉ?"

"Đi đi, đi đến nhà của Hải Thần uống trà." Triệu Công Minh nói một tiếng, lau sạch vết máu và khí tức ở nơi này, rồi cùng với Hoàng Long chạy tới Nam Thiệm Bộ Châu.

Sau đó, hai vị đại lão Đạo Môn, đệ tử Thánh Nhân, nghe theo lời đề nghị của Lý Trường Thọ, thay đổi tuyến đường đi đến chủ thần miếu ở An Thuỷ Thành.

...

Vân quá ngũ châu tế, nhạn quy thiên khung lý.

(Mây bay qua năm châu, ngỗng quay về với trời)

Lý Trường Thọ nhất tâm đa dụng, mắt liếc nhìn tiểu sư tổ cùng với Vong Tình thượng nhân đang chậm rãi bước ở hậu sơn, mở một Đạo Nhân Giấy ẩn dấu ở An Thuỷ Thành, ở đằng sau đại điện Thần miếu chuẩn bị một số thứ.

Trước khi hai vị đại lão đến thì trà đã chuẩn bị tốt và tạm thời đóng cửa miếu Hải Thần.

Về cách kết bạn với Hoàng long Chân Nhân, tìm hiểu thái độ của gã đối với Long Tộc, thuyết phục gã giúp đỡ mình, giúp đỡ Long Tộc lên trời...vv...và còn nhiều việc khác thì Lý Trường Thọ cũng đã có kế hoạch.

Chờ Hoàng Long Chân Nhân và Triệu Công Minh chạy đến, gian phòng bên trong miếu Hải Thần đã trở thành nơi hội tụ của "đại lão" và "đại lão giả mạo" của Đạo Môn Tam Giáo.

Vài tiếng đạo hữu, hai câu tiền bối, mỗi người chào hỏi lịch sự, bắt đầu ngồi xuống tâm sự.

Triệu Công Minh hứng thú bừng bừng, nói chuyện với Hoàng Long Chân Nhân về những "chiến tích rực rỡ" của bản thân trước kia, Lý Trường Thọ ngồi nghe ở một bên thì cười khổ...

Nhìn cảnh này...

Triệu Công Minh và Hoàng Long Chân Nhân ở chỗ của đệ tử Nhân Giáo, ngồi dưới bức tranh Thông Thiên Giáo Chủ, vừa tán gẫu vừa nói đùa, chuyện trò vui vẻ. Lý Trường Thọ cũng cảm thấy có một chút kỳ quái.

Hắn tự hiểu vị trí, hoàn cảnh của bản thân, xuất hiện cảm giác lo lắng, căng thẳng không xoá đi được đối với đại kiếp Phong Thần.

Ngày hôm nay nhìn thấy hai vị này trong tương lai sẽ ở trong đại kiếp Phong Thần đấu pháp tàn nhẫn với nhau. Giờ cũng có thể vui vẻ hòa thuận, khoác lác, nói chuyện trên trời dưới đất với nhau như thế này...






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch