Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 106: Cùng ngủ chung gối! Ma pháp Vân Ngạo Thiên (1)

Chương 106: Cùng ngủ chung gối! Ma pháp Vân Ngạo Thiên (1)





Một khắc đồng hồ sau!

Trong phòng quả phụ Ninh Thanh.

Nữ tử trung niên nói: "Tiểu thư, đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi."

Ninh Thanh thở dài một tiếng, nàng có chút sợ sệt đi ngủ, bởi vì mất ngủ quá nghiêm trọng, mỗi một lần đi ngủ đều là tra tấn.

Rõ ràng rất buồn ngủ, lại hoàn toàn không ngủ được.

Loại cảm giác mở mắt đến bình minh kia, thật sự là quá khó chịu đi.

Nghĩ đến Vân Ngạo Thiên đưa tới thuốc trợ ngủ, Ninh Thanh do dự có nên thử một lần hay không?

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thử.

Bởi vì nàng cảm thấy nhân phẩm Vân Ngạo Thiên này, không đáng tin.

Đây là một nam nhân rất xấu.

Mặc dù xấu xí.

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Ninh Thanh đi tới trước gương, trút bỏ quần áo của mình ra, chỉ mặc mỗi tiểu y đơn bạc nhất, lộ ra thân thể ôn nhu mê người nhất.

Dù là chính mình cũng bị thân thể trong gương làm mê say.

Thật sự là đáng tiếc à.

Thân thể xinh đẹp như vậy lại không có người hưởng dụng, lại trở thành Thiên Sát Cô Tinh.

Sau đó, nàng đổi lại váy ngủ sễ chịu thoải mái khinh bạc nhất, chui vào trong chăn.

"Nhũ mẫu, đừng để ai phát ra bất kỳ thanh âm nào." Ninh Thanh nói: "Ngày mai rất trọng yếu, phải công khai báo cáo, ta cần ngủ ít nhất hai canh giờ."

Nữ tử trung niên nói: "Vâng, ta sẽ không để cho ai tới gần gian phòng tiểu thư, huân hương trợ ngủ, ta đi đốt lên đây."

"Được." Ninh Thanh nói.

Nữ tử trung niên xuất ra huân hương nhóm lửa.

Ninh Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.

Báo cáo ngày mai một khi công khai, đương nhiên sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Liệt Phong cốc.

Nhưng Ninh Thanh không quan tâm.

Nàng không có bất kỳ hứng thú gì đối với việc chém giết của Vô Chủ chi địa, huống hồ nữ nhân Tỉnh Trung Nguyệt này ngoan độc bá đạo, chết không có gì đáng tiếc.

Về phần không thể bảo trụ Vân Ngạo Thiên cố nhiên đáng tiếc, nhưng đường là chính hắn chọn, cho dù chết cũng không trách được bất luận kẻ nào.

Thậm chí Vân Ngạo Thiên có ân cứu mạng, nàng cũng không quá quan tâm.

Nàng yêu quý duy nhất chỉ có danh dự của mình, không phải sinh mệnh.

Lúc này để nàng canh cánh trong lòng chỉ có một việc, bài « Thái A tiên sinh » kia rốt cuộc có phải Vân Ngạo Thiên làm hay không?

Rốt cuộc hắn có phải là một tài tử, hay chỉ là một tên ăn mày mù chữ bất học vô thuật?

Bất quá không lâu sau, mí mắt Ninh Thanh bắt đầu đánh nhau, vậy mà cảm thấy buồn ngủ rồi.

Trong nội tâm nàng không khỏi vui mừng.

Hôm nay tình huống lại lốt như vậy, khó ngủ luôn vây lấy nàng, vậy mà giờ cảm thấy buồn ngủ.

Thế là, nàng tranh thủ thời gian bắt lấy khốn cảnh này, tuyệt đối đừng để nó chạy trốn, đồng thời ngưng tụ cỗ buồn ngủ này.

Sau đó. . . Nàng liền ngủ đi.

Phi thường thơm ngọt.

Thậm chí ngay cả gọi cũng bất tỉnh.

Bởi vì huân hương này, có thể làm cho người ta mê man.

Một lát sau!

Cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi đóng lại.

Một bóng đen tiến vào, cõng theo một cái bao tải.

Mở bao tải ra, bên trong có một nam nhân, tóc như cỏ dại, gương mặt vừa già lại hèn mọn, không phải Vân Ngạo Thiên thì là ai?

Người áo đen này kéo xuống lớp vải bố bên ngoài, đây là một nữ tử bình thường.

Nữ tử trung niên, cũng chính là nhũ mẫu Ninh Thanh, thấp giọng nói: "Tốt, nơi này giao cho ta đi."

Người áo đen nói: "Hứa phu nhân, chủ nhân chúng ta sẽ không quên công lao của ngươi."

Nhũ mẫu Ninh Thanh nói: "Nhớ kỹ lời hứa của các ngươi, sau khi con của ta từ Võ Đạo viện đi ra, nhất định phải trở thành bách hộ quan."

Người áo đen nói: "Không vấn đề, ngươi tranh thủ thời gian, sau nửa canh giờ, sẽ có người mang theo những quan viên đoàn điều tra đến bắt gian."

Nhũ mẫu Ninh Thanh nói: "Biết rồi, ngươi đi đi."

Người áo đen nói: "Ta giúp ngươi."

Sau đó, nữ tử mặc áo đen này lột quần áo Vân Ngạo Thiên sạch sẽ, kinh thán một chút.

"Vân Ngạo Thiên, ngươi vốn là một tên ăn mày ti tiện, hôm nay có thể ngủ cùng một ổ chăn với Ninh Thanh đại nhân, thật sự là tiện nghi cho ngươi, hoàn toàn là phúc khí tu ba đời mới có. Coi như sau đó phải bị chém thành muôn mảnh, vậy đời này cũng đáng." Nữ tử áo đen nói.

Gương mặt nhũ mẫu Ninh Thanh run nhè nhẹ, lạnh giọng nói: "Còn không phải sao, Ninh Thanh tiểu thư một thân da thịt tuyết ngọc, như tiên tử trên trời, Vân Ngạo Thiên là mặt hàng ti tiện bực này, mười đời cũng dính không đến nửa ngón tay."

Sau đó, người áo đen nhét Vân Ngạo Thiên vào trong chăn Ninh Thanh, đồng thời bày ra tư thái ngủ ôm đan chéo cổ ngủ.

Trong toàn bộ quá trình, Vân Ngạo Thiên và Ninh Thanh đều hôn mê bất tỉnh, mặc cho hai người kia loay hoay.

"Thế nào?"

"Hoàn toàn là một đôi cẩu nam nữ, nhảy vào Thiên Giang cũng rửa không sạch tội."

"Vậy chúng ta ra ngoài đi, ngươi canh giữ ở bên ngoài, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, càng đừng cho bất luận kẻ nào đi ra."

"Không vấn đề."

"Mê hương này không có vấn đề chứ? Hai người này sẽ không nửa đường tỉnh dậy chứ?"

"Đương nhiên không vấn đề, dù sét đánh hai người này cũng sẽ không tỉnh lại. Vách tường nơi đây dày thâm hậu, chỉ có một cánh cửa, ta giữ ở ngoài cửa, một con muỗi cũng bay không ra."

"Vậy thì tốt, sau nửa canh giờ, chúng ta tới bắt gian!"

Hai người đi ra khỏi phòng, người áo đen nhanh chóng biến mất tại hành lang. Nhũ mẫu Ninh Thanh thì ngồi ở hành lang ngoài cửa, chăm chú nhìn cửa phòng đóng, cũng không nháy mắt.

. . .

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Dưới ăn mòn của a xít trong dạ dày, dược hoàn trong bụng Vân Trung Hạc bắt đầu hòa tan.

Nhưng tác dụng càng nhanh chính là thuốc ở chỗ sâu trong lỗ mũi hắn, xuất hiện vết nứt, sau đó dược vật bên trong mang theo kích thích chui vào chỗ sâu trong lỗ mũi Vân Trung Hạc.

Đây là hai thứ bảo hiểm, xác định cho hắn trong thời gian bao lâu tỉnh lại.

Đây là một loại dược vật phi thường cường liệt, có tác dụng kích thích đại não mãnh liệt.

Vân Trung Hạc trực tiếp tỉnh lại.

Đầu tiên là cảm thấy một trận ôn hương, không khỏi mở mắt ra xem, phát hiện lúc này vậy mà hắn và Ninh Thanh đang ngủ ôm chéo cổ nhau.

Oa!

Nữ nhân này thật là đẹp.

Khuôn mặt này quá tinh xảo.

Da thịt này, thật là trơn mềm như mỡ dê.

Vóc người này quá tốt rồi.

Thật sự là hương thơm bốn phía à.

Nhưng . . . Bây giờ không phải thời điểm, nhất định phải tranh thủ từng giây.

Hắn vô thanh vô tức từ trong chăn đi ra, lấy từ dưới giường ra một bao quần áo.

Bao này là hôm nay hắn mang tới, bên trong đựng đều là thuốc cho Ninh Thanh.

Nhưng trừ cái đó ra, còn có một số những vật khác.

Tỉ như đồ trang điểm, son phấn, còn chất keo hữu dụng và thịt heo mập mạp nhất chế thành đạo cụ đặc thù.

Sau đó, hắn ở trước gương, động tác cực nhanh.

Thi triển "Ma pháp" trước nay chưa từng có.

Tuyệt đối không thua gì tam đại tà thuật xã hội hiện đại.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch