Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 192: Cẩu nam nữ (1)

Chương 192: Cẩu nam nữ (1)





Giữa cái ao tắm cực lớn.

Bộ dạng quả phụ Ninh Thanh lúc này lả lơi cực độ. Nàng lười biếng, hết bơi tới lại bơi lui.

"Tiểu Giác, ngươi còn đứng ì ra đó làm gì?" Đạm Đài Phù Bình cười khẽ: "Mọi người đều là nữ tử, sợ cái gì a?"

Vân Trung Hạc hơi hơi cắn môi, đỏ bừng khuôn mặt, hoàn mỹ nhập vai một nữ sinh đang ngượng ngùng.

Hắn vận y phục mỏng tang, nhẹ nhàng bước xuống ao, tiếp cận Đạm Đài Phù Bình từ phía sau.

Đạm Đài Phù Bình đưa cho hắn tới một cục xà bông, nói: "Thoa xà bông cho ta!"

Vân Trung Hạc tiếp lấy, thoa thoa cục xà bông trên chiếc lưng trắng hồng của nàng.

"Lại đây! Ta thoa xà bông cho ngươi." Đạm Đài Phù Bình vẫn dịu dàng: "Cùng là nữ nhân cả, ngươi sợ gì chứ? Nào có ai vừa tắm vừa mặc quần áo?"

Sau đó, Vân Trung Hạc lẳng lặng thoa xà bông khắp người Đạm Đài Phù Bình, vừa thoa vừa dùng khăn mặt lau.

Nhịp thở của Đạm Đài Phù Bình thoáng chốc trở nên dồn dập. Khuôn mặt nàng cũng đỏ bừng từ lúc nào.

Một lúc lâu sau, nàng mới thở dài một tiếng: "Hết thảy sự việc phát sinh trong buổi tối hôm nay, cả đời này ta đều không quên được. Trên đời lại có người hết lần này tới lần khác tài hoa hơn người như vậy, hay chỉ là một tên ác ôn, một kẻ biến thái? Tiểu Giác, ngươi thử nói xem!"

Vân Trung Hạc dùng thanh âm nữ tử mà đáp: "Đạm Đài tiểu thư, người đang nói ai vậy? Ta nghe không hiểu a?"

Đạm Đài Phù Bình ngắm nghía gương mặt nữ tử của Vân Trung Hạc, rồi dịu dàng nói: "Tiểu Giác, dung mạo ngươi thật đẹp. Chẳng trách Ninh Thanh tỷ tỷ thích ngươi đến thế."

Sau đó, Đạm Đài Phù Bình khép mi, thở dài: "Đi đi! Hai người các ngươi đi đi…"

Ninh Thanh không nói không rằng lập tức đứng dậy bước ra khỏi ao tắm. Nàng nhanh chóng khoác lên mình một bộ y sam tinh tươm, rồi đưa Vân Trung Hạc đi.

Mà Đạm Đài Phù Bình thì thào tự nhủ: "Đi đi… đi đi… Đi càng xa càng tốt…"



Vẫn như cũ, ở trong phòng khách nhỏ kia…

"Chủ quân, đã mang Vân Ngạo Thiên tới."

Một lát sau, kẻ vẫn luôn bị giam ở trong địa lao mấy ngày nay, ‘Vân Ngạo Thiên’, đã được dẫn tới trước mặt Đạm Đài Diệt Minh.

Đạm Đài Diệt Minh cất tiếng: "Ngươi, không phải Vân Ngạo Thiên thực sự?"

Tuy thanh âm của lão cực kỳ điềm tĩnh, không mảy may có chút uy hiếp, nhưng lại khiến người nghe sợ hãi cực độ.

Hoa Mãn Lâu lập tức quỳ xuống, dập đầu: "Vâng! Ta… ta không phải là Vân Ngạo Thiên. Ta chỉ là một tên mật thám của Cẩm Y ti Liệt Phong thành, am hiểu nhất là đóng vai ăn mày."

Đạm Đài Diệt Minh lại hỏi: "Vậy Vân Ngạo Thiên thực sự đang ở đâu?"

Hoa Mãn Lâu vẫn quỳ mọp tại chỗ, run như cầy sấy: "Ta… ta không biết..."

Vân Vạn Huyết lên tiếng: "Đạm Đài đại nhân! Ta khẳng định nữ sinh bên cạnh Ninh Thanh kia chính là Vân Ngạo Thiên. Giờ chỉ cần tóm lấy các nàng, nghiêm hình tra tấn, hoặc dứt khoát lột sạch quần áo, kiểm tra thân thể."

Đạm Đài Diệt Minh thản nhiên nói: "Biểu hiện của ta từ trước tới giờ quá mức hiền hòa sao? Lại có kẻ dám lấn ta, nhục ta như vậy?"

Sau đó, lão hạ lệnh: "Người đâu? Bắt Ninh Thanh và nữ sinh kia lại cho ta! Đồng thời, mang hai cái lò lửa thật lớn ra đây! Phải là lò lớn nhét vừa một người."

"Vâng!" Một gã đỉnh tiêm cao thủ khom người lĩnh mệnh, rồi lập tức dẫn theo mấy chục tên võ sĩ đằng đằng sát khí cấp tốc chạy đi.



Lúc này, trong một khu gia viên nhỏ của gia tộc Đạm Đài, nơi Ninh Thanh trú ngụ.

Vân Trung Hạc vẫn duy trì dáng vẻ nữ sinh tú mỹ như cũ.

Ninh Thanh chằm chằm nhìn Vân Trung Hạc hồi lâu. Tuy nàng biết rõ người hôm nay biểu diễn hết thảy chính là hắn, nhưng cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo.

Ninh Thanh cười lạnh: "Ngươi đã hài lòng chưa? Lại hoàn thành một nhiệm vụ bất khả thi khác. Giờ thì có thể vứt bỏ kẻ vô dụng là ta rồi."

Vân Trung Hạc đáp: "Không! Nhiệm vụ này vẫn chưa toàn kết thúc, vẫn còn thiếu một bước cao trào hoa lệ cuối cùng."

Ninh Thanh chất vấn: "Chẳng lẽ vừa rồi còn không phải cao trào sao?"

Vân Trung Hạc lắc đầu: "Không, không phải! Tiếp theo đây mới thực sự là cao trào hoa lệ. Kế hoạch mới chân chính thành công mỹ mãn."

Ninh Thanh run giọng hỏi: "Có ý tứ gì?"

Vân Trung Hạc đáp: "Tại thời điểm chưa tiến hành, kế hoạch của ta quả thực hoàn mỹ. Nhưng một khi đã tiến hành liền lòi ra sơ hở."

Biểu hiện của kẻ bất học vô thuật Tỉnh Vô Biên kia quá mức nghịch thiên. Dù có thể qua mắt được đông đảo học sinh ở đây, nhưng tuyệt đối không lừa được Đạm Đài Diệt Minh.

Vân Trung Hạc thở dài: "Thanh nhi, chúng ta bại lộ rồi."

"Làm sao có thể?" Ninh Thanh hỏi dồn: "Vừa rồi biểu hiện của Đạm Đài Phù Bình cũng rất bình thường a."

"Còn nói là bình thường sao?" Vân Trung Hạc đáp: "Nàng chỉ là chưa nói trắng ra mà thôi. Nàng muốn chúng ta đi càng xa càng tốt."

Ninh Thanh lại hỏi: "Vậy mà nàng vẫn để ngươi thoa xà bông, để ngươi kỳ lưng?"

Vừa dứt lời, thân thể mềm mại Ninh Thanh liền run lên một chặp: "Ta hiểu rồi..."

Vân Trung Hạc nói: "Nếu như đoán không sai thì Vân Vạn Huyết đã vạch trần ta rồi."

Tiếp đó, hắn liền nói không ngừng: "Vân Vạn Huyết có địch ý sâu nhất với chúng ta. Khẩu kỹ của ta cũng là gã có cảm thụ sâu nhất. Việc ta giả trang nữ nhân gã cũng cảm thụ sâu nhất. Mà kẻ này vẫn một mực ôm lòng lang dạ thú với Ninh Thanh ngươi nên thời thời khắc khắc đều nhìn ngươi chằm chằm. Trước đó, ta đã một lần đóng vai nữ nhân nằm trong chăn với nàng nên gã đã sớm để mắt tới nữ sinh mà ta nhập vai rồi."

Ninh Thanh liền hỏi: "Vậy thì vì sao gã không tố giác ngươi sớm?"

Vân Trung Hạc đáp: "Gã này cố ý đợi ta lừa gạt Đạm Đài Diệt Minh xong, triệt để chọc giận vị đệ nhất chư hầu này, sau đó mới mượn tay Đạm Đài Diệt Minh giết ta."

Có thể tưởng tượng được Đạm Đài Diệt Minh sẽ tức giận cỡ nào khi biết bản thân bị người khác hí lộng? Lão đây chính là đệ nhất chư hầu, bá chủ Vô Chủ chi địa a.

Vậy mà một đứa ăn mày như Vân Trung Hạc cũng dám đùa bỡn lão. Đây là sỉ nhục cỡ nào chứ?

Ninh Thanh kinh hãi thốt lên: "Vậy chẳng phải tính mạng ngươi đang gặp nguy hiểm hay sao? Ngươi mau đi đi, đi mau đi."

"Đi? Ta không đi đâu hết." Vân Trung Hạc cười lạnh: "Ta còn muốn vẽ lên cái kế hoạch thông gia này một vòng tròn hoàn mỹ. Vân Vạn Huyết muốn ta chết sao, thực đúng dịp. Đêm nay, ta cũng muốn giết hắn!"

"Thanh nhi, sẽ có người đến bắt chúng ta nhanh thôi, nhưng tuyệt đối không cần sợ. Nhất định chúng ta sẽ bình an vô sự. Hết thảy đều nằm trong kế hoạch."

Ninh Thanh cười lạnh: "Dù sao sau khi lợi dụng xong ngươi cũng vô tình vứt bỏ ta thôi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch