Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 275: Về nhà! Hạnh phúc vô biên! Vị hôn thê! (2)

Chương 275: Về nhà! Hạnh phúc vô biên! Vị hôn thê! (2)


Trong đầu nó có cố sự không hết, mỗi ngày đều có thể kể không lặp lại.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, không có mập mạp ca ca dỗ dành, muội muội không ngủ được, hiện tại đại cô nương mười mấy tuổi vẫn như vậy.

Muội muội kén ăn vô cùng.

Mập mạp liền tìm tới đồ nàng thích ăn, hơn nữa còn có thể chế biến thành đủ loại hình dáng tinh xảo.

Người khác đều nói mập mạp của nàng là phế vật.

Nhưng trong lòng phu phụ Ngao Tâm, mập mạp là nhi tử tốt nhất, trong thiên hạ không có con trai nào tốt hơn nó.

Trong mắt muội muội Ngao Ninh Ninh, mập mạp là ca ca tốt nhất, cưng chiều nàng như lên trời.

Thậm chí trong mắt rất nhiều hạ nhân của phủ hầu tước, mập mạp Ngao Ngọc cũng là thiếu gia tốt nhất, cho tới bây giờ cũng chưa nổi giận, cũng không trách phạt hạ nhân.

Thế nhân cay nghiệt cỡ nào, một số thời khắc hạ nhân cũng khó tránh khỏi như vậy.

Có một lần, mấy hạ nhân ở nơi hẻo lánh trong phủ, đang giễu cợt mập mạp Ngao Ngọc.

Nhưng bọn họ không biết, mập mạp Ngao Ngọc đang làm cỏ dại trong bui cây cách đó không xa, bởi vì gã gieo xuống thực vật mới phi thường dễ hỏng, mẫu thân thích vô cùng loại hoa lan này, mỗi một ngày gã phải tốn thời gian dài hầu hạ hoa lan này.

Kết quả nghe được hạ nhân đang giễu cợt mình.

Vì không để cho bọn hạ nhân sợ sệt xấu hổ, gã quả thực ngồi xổm trong bụi cỏ một canh giờ không dám động đậy.

Một mực đến lúc mấy hạ nhân kia giễu cợt đến thống khoái, gã mới đứng lên. Kết quả đầu váng mắt hoa còn ngã trên mặt đất, trên mặt bị lủng mấy lỗ lớn.

Mẫu thân đau lòng ghê gớm, hỏi gã chuyện gì xảy ra. Gã nói chính mình không cẩn thận trượt chân.

Cho nên tại Nộ Lãng hầu tước phủ, mập mạp Ngao Ngọc chính là một mặt Kính Chiếu Yêu.

Vậy nên người tâm địa thiện lương, đều vô cùng ưa thích thiếu gia này.

Mà những người cay nghiệt bợ đỡ kia, đều xem thường thiếu gia này.

Nộ Lãng Hầu phủ phu nhân đang hồi tưởng lại, phảng phất trong lỗ tai vang lên những trò cười chơi vui của mập mạp.

Nàng lại nhịn không được cười khanh khách thành tiếng.

Nhưng cười xong, nàng lại nhịn không được nước mắt trào ra.

Bảo bối của ta, nếu như ngươi thật không có ở đây, ban đêm mẫu thân gặp ác mộng, mẫu thân theo ngươi cùng một chỗ xuống dưới được không?

Mấy ngày này, mỗi một ngày nàng đều dựa vào hồi ức chống đỡ.

Nếu như không có những hồi ức này, nàng thật không chịu nổi.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Nộ Lãng Hầu phu nhân bỗng nhiên ngồi dậy nói: "Mập mạp, có phải mập mạp ta trở về rồi không?"

"Mẫu thân." Bên ngoài vang lên một trận âm thanh trong trẻo nói: "Hài nhi nghe nói mẫu thân giữa trưa không ăn gì, cho nên đi học làm một loại thức nhắm, xin mời mẫu thân nếm thử."

Không phải mập mạp, là tự tử Ngao Minh mà hoàng đế hạ chỉ nhận làm con thừa tự kia tới.

Thiên chi kiêu tử Giang Châu phủ.

Trên mặt Nộ Lãng Hầu phu nhân lộ ra vẻ không vui.

Dựa vào cái gì?

Dù mập mạp nhà ta không có ở đây, ta cũng không cần tự tử gì cả.

Ta lẳng lặng nằm ở chỗ này, không cần ngươi đến tận hiếu.

Ngươi cắt ngang hồi ức của ta.

Thế là, Nộ Lãng Hầu phu nhân nói: "Không cần, thân thể ta không sao, ngươi đi đi."

Ngao Minh càng thêm cung kính nói: "Thân thể mẫu thân không tốt, còn không quan trọng sao? Chỗ nào không thoải mái? Hài nhi lập tức đi mời thái y tới."

Giang Châu phủ cũng có thái y, đều là từ Thái Y viện về hưu.

"Không cần, ngươi để yên cho ta là tốt rồi." Nộ Lãng Hầu phu nhân lạnh nhạt nói.

Ngao Minh nói: "Vậy hài nhi để những thức nhắm này bên ngoài, để muội muội đến bồi ngài."

Sau một lát, Ngao Ninh Ninh gầy yếu đi đến.

Nàng cũng tiều tụy, con mắt đỏ bừng, mập mạp ca ca không ở đây, nàng cũng cực kỳ khổ sở, mỗi ngày đều ăn không vô, ngủ không được.

Khóc đến mệt mỏi liền ngủ, tỉnh ngủ lại khóc.

Lúc này gặp mẫu thân, Ngao Ninh Ninh lại nhịn không được nước mắt bừng lên.

"Mẹ, ta vừa rồi lại mơ thấy ca ca."

Sau đó, hai mẹ con lại ôm nhau khóc.

Ngao Ninh Ninh vừa khóc, vừa cả giận nói: "Trong phủ này đều là những kẻ không có lương tâm, cả đám đều đi nịnh bợ Ngao Minh, giống như hắn đã trở thành tân chủ tử vậy. Cả đám đều quên ca ca, đối xử bọn hắn tốt bao nhiêu. Ta muốn đánh từng tên cho gần chết, đánh cho gần chết!"

Đương nhiên, Ngao Ninh Ninh cũng chỉ là nói một chút mà thôi.

Mấy tháng này, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm một mực tác chiến bên ngoài.

Nộ Lãng Hầu phu nhân mỗi ngày nằm ở trên giường dậy không nổi, ngày càng tiều tụy.

Hoàng đế lại hạ chỉ, để Ngao Minh nhận làm con thừa tự tới, mà bản thân gã cũng là chất tử Ngao Tâm.

Cho nên mấy tháng qua, hết thảy trong phủ, cơ hồ đều là Ngao Minh làm chủ, tăng thêm y lại có tiền đồ, tuổi còn trẻ đã đỗ giải nguyên, tương lai lại kế thừa tước vị Nộ Lãng Hầu, còn muốn nhập các bái tướng, bọn hạ nhân đương nhiên đi nịnh bợ y.

Trước đó mập mạp Ngao Ngọc là một người tốt.

Nhưng trong mắt rất nhiều người, người tốt là vô dụng nhất.

Hai mẹ con vừa khóc, liền dừng lại không được.

Một mực khóc, khóc đến đứt ruột.

Bỗng nhiên, lỗ tai Nộ Lãng Hầu phu nhân dựng thẳng lên.

"Mập mạp, mập mạp ta trở về."

Ngao Ninh Ninh khóc ròng nói: "Mẹ, người lại nghe nhầm rồi, ca ca không về được, hôm qua ta mơ ác mộng, mơ thấy ca ca nằm trong quan tài. . ."

Nộ Lãng Hầu phu nhân cao giọng nói: "Thật, thật, ta nghe được, ta cảm thấy, mập mạp ta thật trở về."

Sau đó, nàng trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, xông thẳng ra ngoài.

Sau đó. . .

Cửa viện bên ngoài đẩy mở.

Một thân ảnh quen thuộc, mập mạp đi đến.

Mẫu thân như bị sét đánh, toàn thân cứng tại nguyên địa, không cách nào động đậy.

So với Ngao Tâm, nàng càng thêm sợ hãi đây là ảo giác.

Chưa tới một phút, Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ) vọt lên, một tay ôm lấy mẫu thân vào trong ngực.

"Mẹ, ta trở về, mập mạp người trở về đây."

Tiếp đó!

Ngao Ninh Ninh bỗng nhiên vọt ra, đầu tiên là không dám tin nhìn qua Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ), tiếp đó nàng bỗng nhiên hét lên một trận, giương nanh múa vuốt nhào tới, cả người nhảy thẳng lên thân Vân Trung Hạc, treo ở phía trên.

Nàng duỗi ra tay nhỏ, vò khuôn mặt Ngao Ngọc ( Vân Trung Hạc ) thành các hình dạng.

"Ngươi còn biết trở về, ngươi còn biết trở về, ngươi đồ hư hỏng này."

"Ta muốn đánh ngươi, ta muốn đánh ngươi. . ." Ngao Ninh Ninh vừa khóc, vừa cười.

Mẫu thân đau lòng, lôi nữ nhi xuống.

"Làm gì? Làm gì? Đừng làm ca ca ngươi đau, ngươi nha đầu hỏng này. . ."

Ngao Ninh Ninh không quan tâm, càng bò lên cổ Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ), trực tiếp cưỡi phía trên nói: "Mập mạp, ngươi nhớ kỹ, ngươi thiếu ta 100 câu chuyện, ngươi nếu không trả lại, ta không buông tha cho ngươi."

Mẫu thân lôi kéo không xuống, liền dùng sức đập vào mông nữ nhi, nổi giận quát: "Ngươi khỉ con trời đánh này, chỉ biết giày vò ca ca ngươi, sớm biết không sinh ngươi, không sinh ngươi."

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) cười hì hì, cõng muội muội vào trong phòng.

Mẫu thân vui vẻ vô biên nói: "Phòng bếp, phòng bếp, chuẩn bị ăn cơm, chuẩn bị ăn cơm, mập mạp nhà ta chắc là đói chết, đã gầy rồi, cái cằm hóp vào rồi."

Tiếp theo, nàng phát hiện phía sau còn có một nam nhân phong trần mệt mỏi.

Đầu óc hoảng hốt một trận.

A, đây là trượng phu Ngao Tâm của nàng.

Kém chút đã quên.

"Ngươi làm gì đó? Vì sao không đi sớm đưa mập mạp về nhà, ta nghe nói Dược Vương kia chính là Diêm Vương, Dược Vương cốc giống như Địa Ngục. Ngươi để mập mạp ngây người ở nơi đó lâu như vậy, nó bị dọa sợ làm sao bây giờ?" Mẫu thân tiến lên, hung hăng nhéo lên lưng Ngao Tâm.

Không sai, là nhéo 360 độ.

Gương mặt Ngao Tâm đau đến từng đợt run rẩy, lại không rên một tiếng.

. . .

Sau đó, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

Chân chính niềm vui gia đình.

Ở bên ngoài, mập mạp Ngao Ngọc bị tất cả mọi người xem thường.

Nhưng trong nhà này, trong mắt phụ mẫu và muội muội, hắn là tiêu điểm, là hạch tâm.

Phụ thân trên cơ bản không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn về hắn phi thường ấm áp.

Đôi đũa của mẫu thân không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của hắn, mà lại là những thứ hắn thích ăn nhất.

Muội muội Ninh Ninh mặc dù trách hô trách, lại yếu ớt, lại xấu tính, nhưng ánh mắt nhìn về phía ca ca lại tràn đầy sùng bái.

Bởi vì trong đầu ca ca vĩnh viễn có thiên hình vạn trạng cố sự, so với những ngốc tử sách kia tốt không biết bao nhiêu lần.

Quý tộc trong nhà khác, khi ăn không được nói chuyện. Nếu như trên bàn cơm nói chuyện, sẽ bị coi là không có gia giáo.

Nhưng Nộ Lãng hầu tước phủ không như vậy.

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) vừa ăn cơm, miệng nửa khắc đều không ngừng, không ngừng nói kiến thức các nơi, đủ loại cố sự vui chơi, tầng tầng lớp lớp.

Muội muội và mẫu thân nghe say sưa ngon lành, đơn giản không dừng được, lại còn một bên xen vào hỏi thăm, sau đó phát ra từng đợt kinh hô.

Mẫu thân ngẫu nhiên sẽ còn chen vào một câu.

"Mập mạp nhà ta biết được thật nhiều à."

"Mập mạp thật là lợi hại, hài tử của người khác, cũng không biết những chuyện này."

Mà phụ thân cũng mặc kệ, ở ngay bên cạnh yên lặng uống rượu, ăn cơm.

Mà ngay lúc này!

Một mỹ nam tử tuấn mỹ như ngọc đi đến, khom người xuống nói: "Bái kiến phụ thân, một đường vất vả."

Ngao Tâm gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, ngươi trông coi nhà, cũng vất vả rồi."

Mỹ nam tử chắp tay nói: "Hài nhi không dám, phụ thân vì nước phân ưu, mới thật là vất vả."

Tiếp theo, mỹ nam tử chào Vân Trung Hạc nói: "Ngọc đệ đệ trở về, vi huynh thật sự là mừng rỡ không thôi. Ta đi nói cho đại phòng, tam phòng, tứ phòng, đưa thiếp mời, mở tiệc chiêu đãi chư vị thân bằng, là đệ đệ bày tiệc mời khách."

Vân Trung Hạc đứng dậy, chất phác nói: "Tạ ơn Minh ca."

Ngao Minh nói: "Phụ thân, hài nhi đi làm đây."

Sau đó, y trực tiếp đi ra ngoài.

Trên mặt Vân Trung Hạc bất động thanh sắc, nhưng trong lòng nhất thời hàn ý.

Đây là ý gì? Có người muốn đến đoạt gia nghiệp hắn, đoạt tước vị hắn?

Ngao Minh hắn biết, là con huynh trưởng của Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm, xem như người trẻ xuất sắc nhất Ngao thị gia tộc.

Dưới cục diện này, rất hiển nhiên y đã nhận làm con thừa tự dưới gối Ngao Tâm, tương lai sẽ thừa kế tước vị Nộ Lãng Hầu.

Mà vừa rồi y nghiễm nhiên một bộ dạng thiếu chủ Nộ Lãng hầu tước phủ.

Ngược lại Vân Trung Hạc, giống như là tiểu thiếp nuôi vậy.

Mẫu thân lập tức lạnh mặt xuống, lạnh giọng nói: "Mập mạp trở về, nhà chúng ta không cần tự tử."

Ánh mắt Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm hơi nháy một cái.

Bởi vì đây là ý chỉ hoàng đế bệ hạ, mà hoàng thất và thiên hạ quý tộc cũng đều thừa nhận.

Lúc này ở trong mắt mọi người, Ngao Minh chính là người thừa kế Nộ Lãng Hầu, thế tử Nộ Lãng Hầu.

Ngày đó ý chỉ hoàng đế, không phải mỗi mình Ngao Tâm nhận, mà là toàn bộ Ngao thị gia tộc nhận, thậm chí quý tộc Giang Châu phủ khác cũng đều có mặt chứng kiến.

Cho nên, Ngao Minh là phụng chỉ kế thừa Nộ Lãng Hầu tước vị.

Danh chính ngôn thuận, chuyện đương nhiên.

Dù Ngao Ngọc trở về, cũng không thể cải biến điểm này, bởi vì ý chỉ hoàng đế đã hạ, miệng vàng lời ngọc.

Mà Ngao Tâm cảm thấy, cả một đời nhi tử khoái hoạt hạnh phúc là được.

Nộ Lãng Hầu, không kế thừa cũng được.

Ngao Minh cũng rất xuất sắc, để y kế thừa Nộ Lãng Hầu tước vị, cũng không có gì không tốt.

"Ta mặc kệ." Đôi đũa mẫu thân bỗng nhiên đập vào trên mặt bàn, lạnh giọng nói: "Tước vị Nộ Lãng Hầu chúng ta chỉ có thể là mập mạp, ngươi đi nói với hoàng đế, để hắn thu hồi ý chỉ."

Ngao Tâm nói: "Mập mạp không tranh quyền thế, để hắn cả một đời khoái hoạt, cũng không có gì không tốt."

Mẫu thân cả giận nói: "Ngươi biết cái gì? Hắn kế thừa tước vị, dù gia đạo xuống dốc, có tước vị tại thân, sẽ không có người khi dễ hắn. Nếu để cho người khác kế thừa tước vị, chờ chúng ta trăm năm sau qua đời, ngươi để mập mạp ở nơi nào? Ăn nhờ ở đậu sao? Người khác còn dung hạ được hắn sao? Trăm năm gia nghiệp này, dù mất trong tay mập mạp, cũng không thể cho ngoại nhân."

"Ngao Tâm, ngươi nếu không đi nói với hoàng đế, chính ta sẽ đi nói." Mẫu thân chém đinh chặt sắt nói.

Ánh mắt Ngao Tâm nhìn về phía Vân Trung Hạc nói: "Ngọc nhi, ngươi thấy thế nào?"

Vân Trung Hạc nói: "Ta nghe theo phụ thân."

Ngao Tâm nói: "Vậy ta biết rồi."

. . .

Ngày kế tiếp!

Vân Trung Hạc đã ăn xong điểm tâm.

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nói: "Ngọc nhi, mang lễ vật, theo ta ra ngoài một chuyến."

Vân Trung Hạc ( Ngao Ngọc ) nói: "Phụ thân, đi đâu vậy?"

Ngao Tâm nói: "Ngụy quốc công phủ."

Vân Trung Hạc kinh ngạc.

Ngao Tâm nói: "Ngụy quốc công là nhạc phụ đại nhân của ngươi, bây giờ ngươi trở về, đương nhiên phải đi bái kiến ngài. Mà mấy tháng trước các ngươi sắp thành hôn, kết quả làm trễ nải, bây giờ ngươi trở về, đương nhiên phải chọn thời gian gần, cho các ngươi thành hôn."

Thành hôn?

Ngao Ngọc cưới thiên kim tiểu thơ Ngụy quốc công?

Đây chính là quốc công à, toàn bộ Nam Chu đế quốc cũng không có mấy công tước á.

Mà bây giờ, hắn lại sắp cưới một tiểu thư phủ công tước?

. . .

Phủ đệ Ngụy quốc công ở trung tâm Giang Châu thành.

Quả nhiên so với Nộ Lãng hầu tước phủ muốn uy vũ bá khí hơn nhiều, chân chính cao môn đại hộ, chiếm diện tích trên ngàn mẫu, đây chính là nội thành à.

"Nhờ ngươi vào bẩm báo Ngụy quốc công, Ngao Tâm tới gặp."

Sau một lát!

Bên trong truyền đến một trận thanh âm cười to bá khí cởi mở, người này chính là Ngụy quốc công.

"Thân gia à, ngươi rốt cuộc đã đến, mau vào, mau vào."

Một nam tử oai hùng bất phàm đi ra, mặc cẩm y ngọc, không giận mà uy.

Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nhìn Vân Trung Hạc nói: "Ngọc nhi, còn không mau bái kiến nhạc phụ đại nhân của ngươi?"

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch