Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 32: Vân tiên sinh thật đúng là thần nhân (1)

Chương 32: Vân tiên sinh thật đúng là thần nhân (1)





Đầu mục lưu manh nói: "Bình thường đoán mệnh, thì dùng cái gì? Đúng rồi, đoán chữ! Chính là viết một chữ, sau đó tiến hành phân tích chữ đó đúng không?"

Vân Trung Hạc nói: "Không sai!"

Bây giờ đoán mệnh, đa phần đều theo cách này, tương đối cao cấp.

Đầu mục lưu manh nói: "Ngươi không phải xưng là thần toán sao? Tự xưng mở Thiên Nhãn sao? Vậy chữ này ta sẽ không viết ra, ta tự nghĩ thầm. Ngươi muốn đoán mệnh ta, trước hết tính ra trong nội tâm của ta đang nghĩ chữ gì!"

Lời này vừa ra, mấy lưu manh chung quanh lập tức kinh hãi.

Đại ca rõ ràng là muốn đánh gãy hai tay hai chân giang hồ phiến tử này rồi. Người ta không phải giun đũa trong bụng của ngươi, làm sao biết trong lòng ngươi nghĩ chữ gì chứ? Trừ phi là Thần Tiên, bằng không làm sao biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì?

Đầu mục lưu manh nói: "Không nghĩ ra được à? Ngươi không phải Thần Nhân sao? Mau tính cho ta đi."

Trong lòng của gã nghĩ chữ gì?

Vì để tránh cho bị người đoán được, cho nên gã nghĩ ra một chữ phi thường ít sử dụng, Kỳ!

Bởi vì đoán chữ cũng là một con đường, giang hồ thuật sĩ tới tới lui lui đều dùng mấy chữ kia. Đầu mục lưu manh hiểu rõ vô cùng những sáo lộ này, cho nên tránh đi toàn bộ những chữ thường dùng.

Mà chữ Kỳ này có lai lịch gì?

Đây là gã tính lấy tên cho hài tử sắp sinh, chưa nói cho bất luận kẻ nào biết. Cho nên trừ phi là Thần Tiên, nếu không căn bản không thể tính ra được.

Không chỉ như vậy, bởi vì nữ nhân mang thai chính là tình nhân bí mật của gã, các tiểu đệ của gã cũng không biết chuyện này.

Gã gây khó dễ cho Vân Trung Hạc, là thật muốn thu phí bảo hộ sao?

Không phải, là có người không muốn Vân Trung Hạc tồn tại, cho một khoản tiền để gã đánh gãy tay chân Vân Trung Hạc.

"Coi không ra à! Động thủ, đánh gãy tay chân của hắn." Đầu mục lưu manh phất tay.

Côn sắt trong tay mấy lưu manh kia bỗng nhiên tính đập xuống, lực đạo cực mạnh. Nếu như bị đập trúng, tuyệt đối là vỡ nát gãy xương.

"Kỳ!" Vân Trung Hạc hô.

Đầu mục lưu manh ngẩn ngơ, sau đó lập tức cao giọng quát: "Dừng tay!"

Mấy tên lưu manh tranh thủ thời gian dừng lại.

Đầu mục lưu manh nói: "Ngươi nói rõ hơn một chút, rốt cuộc trong nội tâm của ta nghĩ đến chữ gì?"

Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "Trong lòng ngươi suy nghĩ là chữ Kỳ, đây là tên ngươi chuẩn bị đặt cho hài tử sắp sinh, cũng đã tám tháng, bụng rất nhọn, hẳn là một nam hài."

Lời này vừa ra, đầu mục lưu manh lập tức sợ ngây người, không dám tin nhìn Vân Trung Hạc.

Bệnh nhân tâm thần số 16 Độc Tâm Thuật, chính là ngưu bức như vậy!

Mặc dù đầu lĩnh lưu manh không nói ra lời, nhưng ở trong miệng mặc niệm chữ này, trong miệng còn mặc niệm một câu: Nhi tử bảo bối, chỉ còn một tháng, ba ba sẽ nhìn thấy ngươi.

Bệnh nhân tâm thần số 16 gia thân, nên hắn đọc được đối phương mặc niệm câu nói này, tính ra nữ nhân của đầu mục lưu manh cũng đã hoài thai tám tháng, mà rất có thể là một đứa con trai.

Nhưng đầu lĩnh lưu manh này làm sao lại biết những thứ này, lập tức hoàn toàn bị rung động.

Cái này. . . Cái này sao có thể? Gã thật không có nói cho bất luận kẻ nào biết, thậm chí ngay cả phu nhân của gã cũng chưa từng nói.

Người trước mắt này hẳn là đã mở ra Thiên Nhãn? Thật sự là quá thần kỳ!

"Lão đại, hắn có nói mò hay không? Chúng ta lập tức đánh gãy tay chân của hắn, ném cho chó ăn." Một tên lưu manh bên cạnh kêu gào.

Lúc này, đầu mục lưu manh kia mới hoàn toàn tỉnh táo lại, bỗng nhiên cho tên kia một bạt tai, nghiêm nghị nói: "Im miệng cho ta, mau đỡ tiên sinh dậy, không, không, không, để ta tự làm."

Sau đó, đầu lĩnh lưu manh tiến lên đỡ Vân Trung Hạc dậy, nói: "Tiên sinh mời ngồi, mời ngồi."

Vân Trung Hạc xếp bằng ở trên chiếu, ánh mắt mỉm cười nhìn đầu mục lưu manh.

Lúc này, đầu lĩnh lưu manh vừa thoáng thanh tỉnh một chút, cẩn thận nhìn Vân Trung Hạc, vẫn cảm thấy khá hoang đường.

Lão đầu trước mắt này hẳn là thật mở ra Thiên Nhãn sao? Thậm chí biết tất cả mọi chuyện của ta, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Vân Trung Hạc thản nhiên nói: "Ta đã nói chữ rồi, vậy chữ Kỳ này, ngươi muốn xem cái gì?"

Đầu mục lưu manh thật đúng là không tính xem cái gì, bởi vì gã hoàn toàn xem Vân Trung Hạc là một tên ăn mày não tàn, hoàn toàn là lấy tiền để đánh gãy tay chân của hắn, chứ có tính xem bói gì đâu?

Nhưng lão đầu trước mắt này không phải tên ăn mày não tàn, vậy đây là một cơ hội coi bói ngàn vạn lần không thể bỏ qua.

Cho nên, gã phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc mình muốn xem cái gì, là nhân duyên, tương lai, hay là tuổi thọ.

Nhân duyên? Gã đến tuổi này, trong nhà có lão bà, bên ngoài có nhân tình, còn cầu cái rắm à.

Tuổi thọ? Thứ này quá dọa người, vẫn không nên hỏi, ta cũng không muốn biết khi nào tới, cũng không muốn biết là sẽ bị như thế nào.

Đó chính là tương lai.

Nếu như người bình thường hỏi, khẳng định sẽ hỏi tiên sinh, tương lai ta như thế nào, hoặc là số phận năm nay như thế nào.

Nhưng đầu lĩnh lưu manh phi thường thực tế, cho nên hắn mở miệng hỏi: "Tiên sinh, vậy ta hỏi một chút, tiếp theo bát sắt này có được như nguyện hay không?"

Vân Trung Hạc bấm ngón tay, như thần côn tính toán một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, tiếp theo không nói hai lời, cuốn chiếu lên, cầm lấy chiêu bài như muốn đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch