Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 320: Rút gân lột da, ngũ mã phanh thây! (1)

Chương 320: Rút gân lột da, ngũ mã phanh thây! (1)





Kinh thành Nam Chu đế quốc.

Cấm Vệ quân tả hữu võ vệ Chiết Xung giáo úy Mạc Phùng Xuân trở lại, về đến trong nhà.

Đây chỉ là một sân nhỏ phổ thông, không nói phi thường keo kiệt, nhưng cũng tuyệt đối không xa hoa.

Mặc dù gã cũng là quan tứ phẩm, nhưng tứ phẩm trong quân, khác không nhiều những quan khác trong kinh thành, so với đại quan nhất phẩm, nhị phẩm thì còn khác nhiều. Chức tứ phẩm võ tướng này căn bản không tính là lớn.

Bổng lộc của gã không cao lắm, cũng không thấp, cũng chỉ có thể đặt mua chừng đó gia nghiệp.

Đương nhiên, đến vị trí này, muốn vớt lời không phải là không có chất béo, tuyệt đối là có.

Nhưng gã là hài tử xuất thân nghèo khổ, trời sinh gân cốt là kỳ tài luyện võ xuất sắc, cho nên được sư phụ thu làm đệ tử.

Luyện võ hai mươi năm, một đường thi võ cử nhân, võ tiến sĩ, con đường võ quan tương đối thuận lợi.

Sau này đi theo Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm nam chinh bắc chiến, cũng lập xuống chiến công hiển hách, lưu lại một thân vết thương.

Gã cũng đã từng trải qua thời khắc huy hoàng, thậm chí tự tay chém giết quốc chủ Nam Man nào đó. Lại mấy lần không màng sống chết, một người dẫn đầu, leo lên tường thành địch nhân, lập xuống công đầu đoạt thành.

Ròng rã hai mươi mấy năm, từ bách hộ lên tới Định Viễn tướng quân.

Định Viễn tướng quân, nghe có phải rất uy phong hay không, cảm giác siêu cấp ngưu bức?

Nhưng . . . Đây vẻn vẹn chỉ là một chức tứ phẩm tướng quân mà thôi.

Phiêu Kỵ đại tướng quân, Trấn Quốc đại tướng quân, Trấn Quân đại tướng quân, Quan Quân đại tướng quân, Hoài Hóa đại tướng quân.

Những phong hào tướng quân này mới là ngưu bức.

Cái gì Định Viễn tướng quân, căn bản chính là không đáng tiền.

Không có cách nào, mặc dù gã lập công lớn, nhưng xuất thân quá hèn mọn.

Nếu như là một huân quý tử đệ có công lao lớn như gã, đã sớm lên tới Quan Quân đại tướng quân, đã sớm là đề đốc hành tỉnh.

Nhưng không có cách nào, xuất thân gã quá thấp.

Có thể trách ai? Trách Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm?

Mong các MTQ ủng hộ cho nhóm dịch để bản dịch được ra sớm hơn. Thông tin ủng hộ:

Số tài khoản: 7301 8358

Chủ tài khoản: Nguyễn Hải Quân

Ngân hàng: VPBank - CN Gò Vấp, TP. HCM.

Bản dịch được dịch duy nhất tại Bạch ngọcc sách.

Chính y cũng bò không lên, mười mấy năm trước đã ghe đồn tấn thăng công tước, kết quả không được thăng.

Lúc Nam chinh, còn nhìn chằm chằm một chức vị đô đốc, thậm chí thời điểm huy hoàng nhất, chẳng những là Chinh Nam đô đốc, hơn nữa còn kiêm đại đô đốc mấy hành tỉnh Nam Man.

Nhưng đây đều là chức vị lâm thời, một khi đại chiến kết thúc, giao về binh phù, chỉ còn lại một danh hiệu Phiêu Kỵ đại tướng quân.

Đúng, Phiêu Kỵ đại tướng quân vẻn vẹn chỉ là võ tán quan, chỉ là một danh hào mà thôi.

Trước đó rất nhiều người giống như Ngao Tâm, năm mươi mấy tuổi đã sớm đi mưu cầu chủ quan Xu Mật Viện, hoặc là chức vị tôn vinh như thái úy, dù Binh bộ Thượng thư cũng có thể.

Nhưng người ta không mời, Ngao Tâm cũng sẽ không đi.

Thái úy không làm, Xu Mật Sứ, Xu Mật phó sứ cũng không làm, Binh bộ Thượng thư cũng không làm.

Vài thập niên trước, vài đại đế quốc cải cách, hủy bỏ Thượng Thư tỉnh, Trung Thư tỉnh, thành lập nội các, Xu Mật Viện cũng bị phân quyền, vị trí Xu Mật Sứ cạnh tranh cũng không quá lợi hại. Người như Ngao Tâm chuyên về quân sự như vậy, thích hợp nhất làm Xu Mật Sứ, mà tư lịch cũng hoàn toàn đầy đủ.

Rất nhiều người cảm thấy, ân huệ này khẳng định là để dành cho Vạn Duẫn hoàng đế mới đăng cơ, để y thi ân.

Kết quả, sau khi tân hoàng đế lên ngôi, Nộ Lãng Hầu Ngao Tâm vẫn như cũ để đó không dùng.

Một mực đến khi bắc phạt, chinh chiến Vô Chủ chi địa, đồng thời khai chiến với Đại Doanh đế quốc, mới một lần nữa bắt đầu dùng Ngao Tâm, hơn nữa còn là hữu đô đốc Chinh Bắc đại đô đốc phủ, cũng chính là người đứng thứ hai.

Ngao Tâm làm chủ soái, đều bị để đó không dùng như thế, vậy thì càng đừng nói những võ quan dưới trướng y.

Cho nên Mạc Phùng Xuân đương nhiên phải tìm môn lộ khác, thật vất vả đi theo con đường lão sư, điều đến cấm quân bên này, làm Chiết Xung giáo úy, không cao không thấp.

Lần này bắc chinh Vô Chủ chi địa, có không ít người muốn kiến công lập nghiệp, chủ động xin đi giết giặc. Nhưng tâm lập công của Mạc Phùng Xuân đã phai nhạt, mà cũng cảm thấy xấu hổ khi gặp lại Ngao Tâm hầu tước, cho nên không nói ra việc này.

Nếu không, võ công Mạc Phùng Xuân tương đối khá cao.

Về đến nhà xong, gã làm đầu tiên chính là luyện võ.

Mấy trăm cân tạ đá, trong tay gã nhẹ nhàng như là đồ chơi.

Luyện võ một lát, cơ bắp toàn thân gã phảng phất muốn nổ tung.

Thê tử cầm tới một tấm khăn mặt, để gã lau mồ hôi trên người.

"Sắp ăn cơm rồi." Thê tử ôn nhu nói.

"Ừm." Mạc Phùng Xuân gật đầu, vì sao gã rời chiến trường, trở về kinh thành, không phải là muốn chăm sóc vợ con hài tử sao?

Thừa dịp hài tử trong phòng không chú ý, gã cúi đầu xuống hôn thê tử một cái.

Thê tử khoảng 40 tuổi, không còn trẻ mỹ mạo nữa, nhưng vẫn hiển lộ ra vài tia kiều mị, hung hăng lườm gã một cái.

Lau mồ hôi toàn thân xong, Mạc Phùng Xuân muốn vào phòng ăn cơm.

Bỗng nhiên, dưới chân lảo đảo một trận.

Không tốt, trúng độc.

Trong khăn tắm này bị người trước đó hạ độc.

Nhất thời, Mạc Phùng Xuân cảm thấy choáng váng, tứ chi như nhũn ra, đầu choáng váng hoa mắt.

"Không được làm tổn thương người nhà ta, không được làm tổn thương người nhà ta . . ." Mạc Phùng Xuân cao giọng nói.

Thê tử không biết chuyện gì xảy ra, tranh thủ thời gian xông lên đỡ nói: "Phu quân, ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì?"

Nhi tử trong phòng cũng ném sách vở, trực tiếp quơ lấy một cây đao vọt ra. Mạc Phùng Xuân không muốn nhi tử luyện võ, buộc nó đọc sách, bây giờ quan văn rõ ràng đắt hơn một chút. Nhưng nhi tử giống gã, căn bản đọc sách không vào, chỉ muốn luyện võ.

"Mau vào phòng, mau vào phòng. . ." Mạc Phùng Xuân hô lớn: "Đi ra nói chuyện, đi ra nói chuyện, đừng làm tổn thương người nhà ta."

"Vèo vèo vèo . . ."

Lập tức tràn tới mấy bóng đen, sau đó vô số ám khí phóng tới như bão tố.

Thê tử trực tiếp ngã xuống đất.

Nhi tử vung vẩy đao, ngăn cản mấy giây, quả nhiên là một hạt giống luyện võ tốt, nhưng vẫn ngăn cản không nổi.

Nếu như không bị trúng độc, Mạc Phùng Xuân đã sớm vung vẩy trường thương giết tới.

Nhưng hiện tại gã trúng độc, đầu choáng váng hoa mắt, căn bản đứng cũng không vững.

"A. . . A. . . A. . ."

Đầu choáng váng hoa mắt, tứ chi như nhũn ra, Mạc Phùng Xuân bỗng nhiên giơ lên tạ đá mấy trăm cân, hung hăng ném ra xa mười mấy mét.

Tiếp theo, lại quơ lấy cối say trong sân, trực tiếp ném ra ra xa mấy chục mét.

Muốn tìm trường thương của mình, lại phát hiện không thấy.

Thế là, gã bỗng nhiên rút lên một cái cây trong sân, cuồng vũ xông tới.

Đứng cũng không vững, đầu choáng váng hoa mắt, gã vẫn như cũ dũng mãnh phi thường, có thể thấy được võ công cao thế nào.

Nhưng một giây sau.

Mấy bóng đen từ trên nóc nhà rơi xuống, kề đao trên cổ phu nhân và con gã.

Nếu như Mạc Phùng Xuân có quyền thế, vậy có thể ở tại nội thành, nơi đó nếu phát sinh vang động lớn như vậy, cấm quân tuần tra đã sớm xông đến.

Nhưng gã không có nhiều tiền, chỉ có thể mua vườn nhỏ ngoại thành.

Đây cũng thật sự là buồn cười, Cấm Vệ quân Chiết Xung giáo úy, trong nhà mình cũng không có cấm quân bảo vệ.

"Không được hại vợ con ta, các ngươi muốn làm gì?" Mạc Phùng Xuân run rẩy nói.

Tên thích khách cầm đầu thản nhiên nói: "Nghe nói ngươi là thuộc hạ cũ của Ngao Tâm?"

"Phải thì thế nào?" Mạc Phùng Xuân nói.

Thích khách cầm đầu nói: "Trước đây không lâu, ngươi đã từng suất lĩnh cấm quân, hộ tống bài thi hương đi Giang Châu thành Thương Lãng hành tỉnh?"

Mạc Phùng Xuân nói: "Phải thì thế nào?"

Thích khách cầm đầu nói: "Ngươi nửa đường trộm bài thi hương, đồng thời sao chép một phần, vụng trộm đưa cho Ngao Ngọc."

Mạc Phùng Xuân nghiêm nghị nói: "Nói hươu nói vượn, ta và Ngao Tâm hầu tước căn bản không giao tình sâu, ta đến Cấm Vệ quân, càng không liên hệ gì với ngài. Lại nói bài thi hương, có giấy niêm phong, có khóa sắt, làm sao ta lấy ra được?"

Thích khách cầm đầu nói: "Không, ngươi nhất định làm như vậy. Ngươi cũng phải nói mình làm như vậy, nếu không thê tử của ngươi, con của ngươi sẽ phải chết ở trước mặt ngươi."

Tiếp theo, tên thích khách cầm đầu lấy ra một trang giấy, phía trên viết đầy chữ, nói: "Đây chính là bản ngươi nhận tội, ký tên của ngươi, điểm dấu vào, sau đó ngươi uống thuốc độc tự vẫn."

Mạc Phùng Xuân run rẩy nói: "Nhất định phải như vậy sao? Nhất định phải như vậy sao?"

"Đúng, nhất định phải như vậy, nếu không thê tử và nhi tử ngươi phải chết, chết ngay trước mặt của ngươi." Thích khách cầm đầu nói.

Mạc Phùng Xuân nói: "Một khi ta nhận tội, các ngươi vẫn như cũ sẽ giết vợ con ta."

Thích khách cầm đầu nói: "Không có khả năng, giết bọn hắn, ngược lại sẽ khiến ngươi uống thuốc độc tự vẫn không đủ chân thật. Mà ngươi cũng không có lựa chọn, không phải sao?"

Tên cầm đầu này nhẹ nhàng vẽ một đao trên cổ thê tử Mạc Phùng Xuân, máu tươi lập tức tuôn ra.

Mạc Phùng Xuân đau lòng như cắt, run rẩy nói: "Dừng tay, dừng tay! Ta ký, ta ký. . ."

Sau đó, gã ném thân cây trong tay xuống, lảo đảo đi đến trước bàn đá, liều mạng nắm lấy tay của mình mới có thể miễn cưỡng ký tên của mình, sau đó cắn nát ngón tay, ấn xuống dấu tay.

Thừa nhận chính mình trộm bài thi hương, đồng thời đưa cho Ngao Ngọc.

"Có thể buông tha thê tử của ta không?" Mạc Phùng Xuân nói.

Thủ lĩnh thích khác lấy từ trong ngực ra một cái bình để lên bàn, nói: "Đây là Hạc Đỉnh Hồng, uống hết đi, sẽ rất thống khổ, nhưng thống khổ không bao lâu sẽ được giải thoát."

Nước mắt Mạc Phùng Xuân mãnh liệt tuôn ra, nhìn qua thê tử và nhi tử không muốn rời xa.

Thế giới này như thế sao?

Gã không đắc tội bất luận kẻ nào, gã làm Chiết Xung giáo úy cẩn thận từng li từng tí, vì sao tai họa lại đến?

Vẻn vẹn bởi vì gã đã từng là thuộc hạ của Ngao Tâm sao?

Thế giới này thế sao? Ta chiến công hiển hách, tại địch cảnh uy phong lẫm liệt, thậm chí tru sát quốc chủ địch quốc.

Vì sao trở lại đế quốc, vậy mà sống uất ức như thế?

Thế giới này không bình thường, không bình thường.

Sau đó, gã lấy bình độc kia, mở ra, tính uống kịch độc.

"Vèo. . ."

Một đạo quang ảnh kích xạ đến, trực tiếp đánh nát bình độc dược trong tay Mạc Phùng Xuân.

Sau đó cửa phòng mở ra.

Một thân ảnh chậm rãi đi đến.

Những thích khách kia theo bản năng muốn xông lên giết.

Nhưng vừa mới lao lên mấy bước, lập tức ngừng lại, đứng ở nguyên địa, không nhúc nhích.

Bởi vì người tới là Nam Cung Nhị Nam Chu đế quốc Hắc Băng Đài, con nuôi thứ hai của Đại đô đốc Hắc Băng Đài.

Nam Cung Nhị không để vào mắt những thích khách này, đi tới trước mặt Mạc Phùng Xuân, ngón tay sờ soạng một chút Hạc Đỉnh Hồng trên bàn, cố nén một ngụm xúc động.

Đây chính là kịch độc à.

Nhưng, vẫn không nhịn được, vậy mà y thật vươn đầu lưỡi liếm một cái, sau đó gương mặt run rẩy từng đợt.

Cầm qua liệt tửu, cọ rửa đầu lưỡi.

Mẹ trứng, thần kinh người này có bệnh à.

Tiếp theo, y lại đi tới bên cạnh thê tử Mạc Phùng Xuân, theo bản năng muốn sờ động mạch cổ của nàng, xác định đã chết hay chưa?

Nhưng tay y vừa vươn ra một nửa, lại dùng khăn tay đệm lên ngón tay, đụng vào động mạch cổ của nàng.

Tiếp đó lại chạm vào động mạch cổ nhi tử Mạc Phùng Xuân.

Cả hai vẫn còn sống, chỉ là hôn mê thôi.

Nam Cung Nhị đi tới trước mặt thủ lĩnh thích khách, vươn tay ra.

Gương mặt thủ lĩnh kia co quắp một chút, giao ra bản nhận tội của Mạc Phùng Xuân.

"Tần, Tần Hồng Liên?" Nam Cung Nhị dò hỏi.

Tên thủ lĩnh rõ ràng mang theo mặt nạ, nhưng vẫn bị gọi thẳng ra danh tự. Gã là một sát thủ chuyên nghiệp, một cao thủ đỉnh tiêm giang hồ, lại được một ít thế lực nuôi nấng, chuyên phụ trách làm những công việc bẩn thỉu, thủ đoạn cực kỳ ngoan độc.

Nam nhân ác độc như vậy, mà tên lại nữ tính hóa như thế.

Gương mặt thủ lĩnh thích khách Tần Hồng Liên co quắp một trận, không nói gì.

Ở đây rõ ràng có mười thích khách, Nam Cung Nhị vẻn vẹn chỉ có một người trong sân, nhưng bọn chúng cũng không dám động thủ.

"Ngươi, ngươi. . . Nguyệt Đán Bình các ngươi, không phải đều là. . . Văn. . . Văn nhân sao? Làm sao còn, còn giết người phóng hỏa?" Nam Cung Nhị cà lăm, nhưng tuyệt đối là cà lăm kinh khủng nhất toàn bộ Nam Chu đế quốc này.

Y là thuộc hạ dưới trướng Đại đô đốc Hắc Băng Đài, là chó dại đáng sợ nhất.

Võ công cực cao thì không nói, độ trung thành cực cao, mấu chốt còn hung tàn không gì sánh được.

"Các ngươi quá. . . Quá. . . Quá bẩn." Nam Cung Nhị nói.

Sau đó, y đi tới trước mặt Mạc Phùng Xuân ngồi xổm xuống, nói: "Tại. . . Tại. . . Cấm quân lại bị như thế. . . Uất ức, đến, đến, đến, đi Hắc Băng Đài chúng ta."

"Vâng." Mạc Phùng Xuân run rẩy nói.

Nam Cung Nhị cầm phần sách nhận tội kia, đi thẳng ra bên ngoài.

Mười tên thích khách kia, căn bản không dám cản.

"Giao ra hai, hai người, đút cho chó ta, vẫn quy củ cũ. . ." Nam Cung Nhị đi ra sân nhỏ, nói một câu.

Sắc mặt thủ lĩnh biến đổi một chút, sau đó tiện tay chỉ hai người.

"Vèo vèo vèo . . ." Gã xuất kiếm như điện, trực tiếp cắt đứt gân mạch tứ chi hai tên thích khách, sau đó ném ra ngoài.

"Ngao ngô, ngao ngô, ngao ngô. .



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch