Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 455: Tử cục kịch liệt, quyết tuyệt tự sát! (2)

Chương 455: Tử cục kịch liệt, quyết tuyệt tự sát! (2)


Nếu vậy, thật không ổn.

Thế là, hoàng đế lạnh giọng nói: "Ngao Ngọc, ngươi chỉ là một chủ bộ thất phẩm, vậy mà phỉ báng phiên vương triều đình, mắt không triều cương, quan này ngươi cũng đừng giữ nữa, hảo hảo trở về đọc sách đi."

Lập tức mấy thái giám tiến lên, muốn lột quan bào và mũ quan Vân Trung Hạc.

"Để ta tự làm." Vân Trung Hạc tự cởi bỏ quan phục và mũ quan của mình.

Hoàng đế nói: "Ngao Ngọc gào thét trên triều đình, đuổi hắn ra ngoài."

Vân Trung Hạc cao giọng nói: "Bệ hạ, Trấn Hải Vương muốn làm phản, Trấn Hải Vương muốn làm phản, Hương Hương công chúa ngàn vạn không thể gả cho Sử Quảng."

"Ném ra, ném ra." Hoàng đế cả giận nói.

Lập tức, hai Cấm Vệ quân bắt lấy Vân Trung Hạc, lôi ra bên ngoài.

Vân Trung Hạc vẫn như cũ hô to: "Bệ hạ, Trấn Hải Vương muốn làm phản, ngài không nghe ta nói, tương lai hối hận thì đã muộn."

Cứ như vậy, Vân Trung Hạc bị ném ra hoàng cung, một đường đều hô to Trấn Hải Vương muốn làm phản.

"Ầm!" Cứ như vậy, Vân Trung Hạc bị ném ra hoàng cung.

Cứ như vậy, hắn mới làm tiểu quan chủ bộ Hồng Lư tự thất phẩm được hai tháng, bị bãi chức.

Toàn thân áo trắng, đi về phía nhà mình.

Hắn biết căn bản không ngăn cản được hoàng đế hứa hôn, cho nên vừa rồi tại triều đình hắn phản đối, đồng thời hô to Trấn Hải Vương muốn làm phản, vẻn vẹn chỉ là thêm nhiệt.

Tiếp theo Hoàng đế vẫn như cũ định thời gian hôn lễ Hương Hương công chúa.

Mà Vân Trung Hạc tiếp theo có ba chuyện muốn làm.

Giết Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng. Hoàng đế có thể định ra thời gian thành hôn giúp ngươi, nhưng ngươi không sống tới ngày đó.

Chuyện thứ hai, dùng thiên khiển giết Túc thân vương, Đại Lý tự khanh, Thái Y thự lệnh.

Chuyện thứ ba, bức phản Trấn Hải vương phủ.

Vạn Duẫn hoàng đế, ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa. Hôm nay trên triều đình ta đã nhiều lần cảnh báo ngươi, Trấn Hải vương phủ muốn làm phản. Kết quả ngươi bãi quan ta, còn đuổi ta ra ngoài, đồng thời muốn gả Hương Hương công chúa cho Sử Quảng.

Vậy tương lai Trấn Hải vương phủ mưu phản, liền sống sờ sờ đánh mặt ngươi, đến lúc đó uy tín ngươi đại giảm, cũng đừng trách ta.

Lúc này Trấn Hải Vương Sử Biện sẽ mưu phản sao?

Sẽ không, cơ hội hắn ngàn năm một thuở mưu phản đã qua. Bây giờ Trấn Hải vương phủ, sẽ chỉ lợi dụng ưu thế hạm đội trên biển, không ngừng mưu cầu lợi ích trên mặt đất từ Đại Chu đế quốc, không ngừng trao đổi chính trị.

Bây giờ mấy chục vạn đại quân Phó Viêm Đồ tại Nam cảnh, Trấn Hải vương phủ tuyệt đối sẽ không mưu phản.

Nhưng y không mưu phản, Vân Trung Hạc sẽ buộc y mưu phản.

Lúc cần, thậm chí có thể vận dụng lực lượng Đại Doanh đế quốc.

Hoàng đế Đại Doanh đế quốc sẽ đáp ứng sao? Bởi vì đây sẽ vận dụng tài nguyên to lớn, vận dụng mấy vạn hạm đội đại quân.

Vân Trung Hạc chỉ là một nội ứng mật thám, muốn hạ ván cờ lớn này, Đại Doanh hoàng đế sẽ quyết đoán như vậy sao?

Y . . . Hẳn là có.

Vị hoàng đế Đại Doanh đế quốc này tuyệt đối quyết đoán như vậy.

Bởi vì nhiệm vụ Vân Trung Hạc đã tiến vào thời khắc mấu chốt nhất.

. . .

Trong triều đình!

Triều hội vẫn như cũ tiếp tục, người Ti Thiên giám, Tông Chính Tự bắt đầu tính toán ngày hoàng đạo, chính thức để Hương Hương công chúa và Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng thành hôn.

Tính đi tính lại, ngày mùng 8 tháng 8 là ngày tốt nhất.

Thế là hoàng đế hạ chỉ: "Ngày mùng 8 tháng 8, Hương Hương công chúa chính thức thành hôn cùng Trấn Hải Vương thế tử, giao trách nhiệm tổ chức cho Tông Chính Tự, nhất định phải long trọng, vui vẻ, tôn quý, tiết kiệm."

Đại tông chính Túc thân vương nói: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế nói: "Hôn sự Hương Hương công chúa đã định ra, chư khanh còn có chuyện gì muốn tấu không?"

"Thần có bản thượng tấu." Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long nói: "Là chuyện liên quan tới hội nguyên Tô Mang gian sát Tô Tiểu Vân."

Hoàng đế nhíu mày, loại án nhỏ giết người này căn bản không cần vào triều đường nghị luận, Đại Chu đế quốc không giống như triều đại nhỏ, tử hình đều phải do hoàng đế tự mình quyết.

Nhưng Tô Mang này dù sao cũng là cử nhân, mà lần này thi hội, y chiếm hạng nhất.

Đây chính là hội nguyên, mặc dù không vang dội như trạng nguyên, nhưng kỳ thật thi đậu hội nguyên so với trạng nguyên càng khó hơn.

Thi điện là do hoàng đế chủ khảo, cảm giác nghi thức lớn quá thực tế.

Hoàng đế biết Tô Mang này và Ngao Ngọc quan hệ tâm đầu ý hợp, xem như tri kỷ, thi hội cũng dán tên, mấy vị giám khảo vì thanh danh mình, cũng không nguyện ý gian lận làm việc thiên tư. Tô Mang này cũng tài hoa hơn người, được điểm hạng nhất.

Nhưng sau đó văn chương Tô Mang bị vạch ám chỉ tước bỏ thuộc địa, cái này đắc tội Trấn Hải vương phủ.

Thế là sau đó có án Tô Mang gian sát danh kỹ Tô Tiểu Vân, một khi giết Tô Mang, cũng là chính thức tỏ thái độ với Trấn Hải vương phủ.

Cho nên. . . Triều đình trước điểm Tô Mang đầu danh hội nguyên, sau đó lại giết chết, đây cũng là dụng ý khó dò.

Cái này cố nhiên là tỏ thái độ với Trấn Hải vương phủ, nhưng cũng là một loại tín hiệu.

Hoàng đế thản nhiên nói: "Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân, huống chi là hội nguyên? Thủ sĩ Đại Chu ta, không chỉ càng nặng, càng thêm nặng đức, đức hạnh người không tốt, dù có tài hoa hơn nữa, trẫm cũng không cần."

Dừng lại một chút, hoàng đế thản nhiên nói: "Can hệ trọng đại, các ngươi cũng nhất định phải điều tra rõ tình tiết vụ án, nhất định phải cho thiên hạ một cái công đạo. Nhưng điều tra rõ xong, nên giết liền giết, phải bảo đảm chuẩn mực triều đình, tuyệt đối không thể làm việc thiên tư trái pháp luật."

Đại Lý tự khanh Phó Nhân Long nói: "Thần minh bạch!"

Ý tứ hoàng đế đã phi thường minh bạch, đó chính là giết!

. . .

Vân Trung Hạc bí mật định ngày hẹn Hắc Băng Đài Nam Cung Nhị.

"Ngao Ngọc, ta và ngươi gặp mặt, là bốc lên nguy hiểm tội chết đó." Nam Cung Nhị nói: "Hiện tại cũng chỉ có tên đần như ta mới dám gặp mặt ngươi."

Bây giờ văn võ cả triều tránh Vân Trung Hạc như xà tị hạt, đừng nói tự mình tiếp xúc, ngay cả nói một câu đều phảng phất là thiên đại sai lầm, phảng phất hắn là ôn dịch, không dám tới gần trong vòng ba thước.

"Ngao Ngọc công tử, ngươi có chuyện cứ nói thẳng đi." Nam Cung Nhị nói.

Vân Trung Hạc nói: "Ta muốn cứu Tô Mang."

"Không thể." Nam Cung Nhị nói: "Tô Mang nhất định sẽ chết, đầu tiên hắn là hảo hữu tri kỷ của ngươi, hắn nhất định phải chết. Thứ đến, trong sách luận thi hội của hắn, viết liên quan tới chuyện tước bỏ thuộc địa, đắc tội Trấn Hải vương phủ. Lúc này, triều đình đang muốn cầu cạnh Trấn Hải vương phủ, ai đắc tội Trấn Hải vương phủ, vậy thì nhất định phải chết!"

Vân Trung Hạc nói: "Tô Mang huynh thận độc, ngay cả bạn học tụ hội cũng không tham gia, chớ nói chi là đi thanh lâu chơi gái. Cho nên hắn gian sát danh kỹ Tô Tiểu Vân, hoàn toàn là chuyện hoang đường tuyệt luân."

Nam Cung Nhị nói: "Đương nhiên không thể, đầu tiên Tô Tiểu Vân là kỹ nữ trứ danh thứ ba ở kinh thành, thanh danh rất lớn. Thứ đến Tô Tiểu Vân nhiều lần công khai nói ngưỡng mộ tài hoa Tô Mang, đáng tiếc hai người đều họ Tô, không thể có tư tình, cho nên nàng nguyện ý nhận Tô Mang là vi huynh. Lúc ấy đang thi hội, ngươi nói mọi người phản ứng gì?"

Vân Trung Hạc nói: "Vô số người đọc sách đương nhiên ước ao ghen tị."

Nam Cung Nhị nói: "Tô Tiểu Vân xinh đẹp, thanh danh lớn, tinh thông cầm kỳ thư họa, là tình nhân trong mộng của vô số người đọc sách, rất nhiều người phí hết tâm huyết nịnh nọt, dùng vô số ngân lượng, ngay cả gặp nàng cũng không được. Kết quả nàng luôn miệng nói ngưỡng mộ Tô Mang, cho nên những người đọc sách kia đố kỵ muốn thổ huyết."

Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?"

Nam Cung Nhị nói: "Danh kỹ Tô Tiểu Vân một mực công khai gọi, mời Tô Mang đi Thính Vũ hiên của nàng, nhưng Tô Mang vẫn không đi. Sau khi đỗ hội nguyên, Tô Mang càng điệu thấp, ở một nơi không ai biết, lẳng lặng chờ đợi thi hội. Kết quả danh kỹ Tô Tiểu Vân vậy mà tìm được chỗ ở của hắn, gióng trống khua chiêng tới cửa."

Vân Trung Hạc nói: "Lúc nàng đi, rất nhiều người biết?"

Nam Cung Nhị nói: "Đâu chỉ rất nhiều người biết, mỹ nhân tuyệt sắc cỡ này, đi trên đường phố sao mà không gây chú ý? Mà trước khi đến chỗ Tô Mang, nàng công khai nói Tô Mang đã chiếm hội nguyên, trạng nguyên cũng không nói chơi. Cho nên Tô Tiểu Vân nàng cũng không dám si tâm vọng tưởng nhận hắn là huynh trưởng, chỉ là để hắn đánh giá một chút thi từ của nàng."

Vân Trung Hạc nói: "Sau đó thì sao?"

Nam Cung Nhị nói: "Sau đó Tô Tiểu Vân tiến vào, lúc ban đêm có thanh âm nữ tử kinh hô. Ngày sau, thị nữ Tô Tiểu Vân tiến vào phòng Tô Mang xem xét, phát hiện hai người không mảnh vải che thân. Toàn thân Tô Tiểu Vân đầy vết thương, đã bị điếm ô, mà trên cổ có máu ứ đọng, bị tươi sống bóp chết."

Con mắt Vân Trung Hạc co lại.

Nam Cung Nhị nói: "Ngao Ngọc công tử, không cần si tâm vọng tưởng, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, Tô Mang này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nên nghĩ cách cứu hắn. Hắn ngàn vạn lần không nên, không nên giúp đỡ ngươi, liên quan với ngươi. Người có ân với ngươi, hẳn là phải chết. Vu Tranh bị bãi quan, Tô Mang cũng phải bị chém ngang lưng."

Nam Cung Nhị nói: "Ngao Ngọc công tử, ta cáo từ, vụ án Tô Mang này lật không được, hắn chết chắc, ngày mai sẽ bị xử tử!"

Vân Trung Hạc nói: "Ngày mai? !"

Nam Cung Nhị nói: "Đúng, ngày mai! Đại Lý Tự ngày mai sẽ tuyên án Tô Mang chém ngang lưng, lập tức chấp hành, cũng không cần đợi đến thu về, nói án này tội ác cùng cực, sự phẫn nộ của dân chúng cực lớn."

. . .

Trong Trấn Hải vương phủ ở kinh thành.

Trấn Hải Vương thế tử anh tuấn uy mãnh đang chà đạp một nữ tử tuyệt sắc, chính là Tô Tiểu Vân danh xưng bị Tô Mang gian sát kia.

Sử Quảng vừa chà đạp, vừa nhắm mắt lại, huyễn tưởng nàng là một người khác.

Sau nửa canh giờ!

Danh kỹ Tô Tiểu Vân xuội lơ trong ngực Sử Quảng, ôn nhu nói: "Thế tử, ngài thực quá dũng mãnh, tranh thủ thời gian thêm cho nô nô một tỷ muội đi, nếu không mỗi một lần nửa cái mạng nô nô cũng không còn."

"Tỷ muội?" Sử Quảng cười nói: "Để Hương Hương công chúa tới làm tỷ muội của ngươi nha, thế nào?"

"Tốt, tốt. . ." Danh kỹ Tô Tiểu Vân nói: "Về sau nô gia và Hương Hương công chúa cùng hầu hạ ngài, nàng vẫn là một một đứa con nít, nô nô vừa vặn có thể dạy dỗ nàng, hì hì."

Tiếp theo, danh kỹ Tô Tiểu Vân nói: "Thế tử, ngày mai Tô Mang kia bị chém ngang lưng, vấn đề này nô nô làm cho ngài không tệ nha."

Sử Quảng nói: "Tô Mang? Hắn quan hệ gần gũi với Ngao Ngọc, vậy đáng chết! Chờ giết chết Ngao Ngọc, lại đến chúc mừng đi."

Tô Tiểu Vân nói: "Ngày mùng 8 tháng 8, ngài muốn cưới Hương Hương công chúa. Lúc ngài chà đạp Hương Hương công chúa, không phải là tra tấn lớn nhất với Ngao Ngọc sao?"

"Ha ha ha. . . Nói hay lắm, nói hay lắm." Sử Quảng nói: "Tiện đề tử, nằm xuống! Lúc đó ngươi tại chỗ Tô Mang giả chết tốt như vậy, lừa gạt cả quan Đại Lý Tự nghiệm thi, hiện tại diễn lại một lần tử thi cho ta xem."

Sau đó, Trấn Hải Vương thế tử Sử Quảng lại một lần nữa đại triển hùng uy.

. . .

Một lúc lâu sau!

Danh kỹ Tô Tiểu Vân cải trang cách ăn mặc, rời Trấn Hải vương phủ, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân ảnh biến mất trong một ngõ nhỏ.

Bảy quẹo tám chuyển, nàng chui vào trong một chỗ dân trạch không đáng chú ý.

Mở ra cửa ngầm, tiến vào trong mật thất.

Nàng quỳ xuống chỗ hắc ám lượn lờ, nói: "Đệ tử bái kiến Đại Thánh Sư."

Một đóa hỏa diễm sáng lên.

Trong mật thất này, người đứng đấy, không phải Viên Thiên Tà thì là ai?

Sau đó, Viên Thiên Tà nhìn về phía một thân ảnh trong bóng tối nói: "Tiểu Vân, vị này sau này sẽ là chủ tử của ngươi, còn không mau bái kiến công tử?"

. . .

Trong hoàng cung, Hương Hương công chúa bị giam lỏng.

Thái thượng hoàng phái người đến thúc giục, kết quả Thái hậu ngạnh sinh sinh đuổi người Thượng Thanh cung đi, nói thân thể Hương Hương công chúa không tốt.

Dưới Thái hậu ngang ngược, ngay cả người Thượng Thanh cung cũng không có biện pháp.

Sử Quảng này phi thường am hiểu nịnh nọt người già, những năm gần đây y thường xuyên đến bái kiến Thái hậu. Thái hậu cũng xem y như nửa tử tôn.

Thái hậu cảm thấy Trấn Hải Vương thế tử văn võ toàn tài, thân phận cao quý, so với Ngao Ngọc tốt gấp vạn lần, chính là lương phối Hương Hương công chúa.

Đương nhiên, thời khắc mấu chốt thê tử Sử Quảng chết, quả thật làm cho người hoài nghi.

Nhưng giữa y và Thái hậu, đã có bảy tám năm giao tình, y quá nịnh nọt Thái hậu.

Một mực đến nay y đều biểu hiện tình cảm với thê tử thâm hậu không gì sánh được. Lúc thê tử y sinh bệnh, Sử Quảng trước mặt Thái hậu lộ ra phi thường tiều tụy, gầy mấy cân, hơn nữa còn thường xuyên rơi lệ không thôi.

Thê tử Sử Quảng bệnh chết xong, trước mặt Thái hậu, y cũng biểu hiện không có ý kết hôn.

Khi Trấn Hải vương phủ tìm người làm mối cầu hôn Hương Hương công chúa, Sử Quảng trước tiên vọt tới trước mặt Thái hậu, kiên quyết từ chối tràng hôn sự này, xin Thái hậu làm chủ, nói Sử Quảng ta trong vòng ba năm sẽ tế điện vong thê, tuyệt không tái giá.

Kể từ đó, Thái hậu cảm thấy y có thể tin tưởng, ngược lại kiên quyết đồng ý tràng hôn sự này.

Cho nên nói, Thái hậu chính là phụ nhân bình thường.

Hương Hương công chúa mấy lần muốn chạy ra cung điện giam lỏng nàng, đều bị mấy ma ma ngăn cản.

Ròng rã giam lỏng một tháng.

Bên kia triều hội vừa mới kết thúc, đại thái giám Hầu Khánh lập tức chạy tới, cao giọng nói: "Chúc mừng công chúa điện hạ, chúc mừng công chúa điện hạ, hôn sự giữa ngài và Sử Quảng thế tử đã định vào ngày mùng 8 tháng 8, nô tỳ bao tin vui cho công chúa điện hạ."

Hương Hương công chúa bình tĩnh nói: "Ngao Ngọc công tử trở về rồi sao?"

Thái hậu lạnh giọng nói: "Không cho phép nhắc đến hắn, ngươi băng thanh ngọc khiết, không cho phép nhắc đến cái tên này, cứ thanh thản ổn định ở chỗ này, chờ đến ngày mùng 8 tháng 8 cùng Sử Quảng thành hôn, tổ mẫu là vì tốt cho ngươi. Nói cho Thượng Thanh cung bên kia, thái thượng hoàng, ta là Thái hậu, ta cũng cần tôn nữ phụng dưỡng, ai còn dám tới đón Hương Hương, ta đánh gãy chân hắn."

"Vâng!" Thái giám và ma ma phía ngoài hô lớn.

Hầu Khánh dùng giọng tru tâm nói: "Ngao Ngọc công tử trở về, trên triều đình còn phản đối hôn sự công chúa điện hạ và Trấn Hải Vương thế tử, kết quả bị lột quan bào và mũ quan, trực tiếp đuổi ra ngoài."

Hương Hương công chúa run lên, không nói chuyện nữa.

Thái hậu ôn nhu nói: "Hương Hương à, ngươi nghe lời ta, Sử Quảng này so với Ngao Ngọc tốt hơn gấp một vạn lần. Ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ở ngay chỗ tổ mẫu này, ngày mùng 8 tháng 8, liền mỹ mỹ gả đi. Mà lại. . . Ngươi là công chúa đế quốc, cũng phải suy nghĩ vì lợi ích của đế quốc, không phải sao? Ngươi gả cho Ngao Ngọc, nửa điểm tác dụng không có. Ngươi gả cho Trấn Hải vương phủ, tối thiểu có thể cứu vớt trăm vạn nạn dân."

Hương Hương công chúa ôn nhu nói: "Tôn nữ biết."

Lúc nửa đêm, Hương Hương công chúa mở to mắt, từ trên giường đứng lên.

Ma ma phía ngoài lập tức tỉnh táo nói: "Công chúa điện hạ, ngài muốn làm gì?"

Vậy mà trông giữ đến như vậy, như là lao tù.

"Không có gì." Hương Hương công chúa nói, đi vào trước đàn, nàng nhắm lại đôi mắt đẹp nói: "Gấu chó lớn, ta không phải không gả cho ngươi, ta biết ngươi đang cố gắng liều mạng, vậy Hương Hương không thể chờ đợi, ta cũng liều mạng vì ngươi."

Sau đó, nàng nắm lấy một sợi dây đàn nhỏ sắc bén, nhắm ngay mạch đập cổ tay mình, bỗng nhiên cắt xuống

Lập tức, máu tươi phun ra.

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch