Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám

Chương 489: Vân Trung Hạc phát đạt, báo thù rửa hận! (2)

Chương 489: Vân Trung Hạc phát đạt, báo thù rửa hận! (2)


Trong nháy mắt bò lên trên đầu Ngao Minh.

Tiếp đó đại tông chính Lương thân vương lại nói: "Hai vị bệ hạ, thần ngược lại còn có một chuyện."

Thái thượng hoàng nói: "Đại tông chính mời nói."

Lương thân vương nói: "Sử Biện mưu phản, vậy hôn ước Hương Hương công chúa và Sử Quảng đương nhiên phải ngừng, huống hồ Sử Quảng cũng đã chết, cần một đoạn hôn sự khác cho Hương Hương công chúa."

Thái thượng hoàng cười nói: "Người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm, ngài đã là đại tông chính, lại là lão tổ tông Đại Chu hoàng thất chúng ta, vậy do ngài làm thay đi."

Lương thân vương nói: "Nộ Lãng Hầu Ngao Ngọc tài hoa hơn người, phẩm chất đoan chính, ta cảm thấy là lương phối."

Thái thượng hoàng cười nói: "Nộ Lãng Hầu, đại tông chính muốn cất nhắc ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Thần ngưỡng mộ Hương Hương công chúa không gì sánh được, chỉ sợ trèo cao."

Thái thượng hoàng lại nói: "Hoàng đế, ta nhớ Hương Hương và Ngao Ngọc phải lòng nhau, nhìn rất hài lòng, ngươi cảm thấy thế nào?"

Hoàng đế nói: "Xin mời thái thượng hoàng càn cương độc đoán."

Thái thượng hoàng nói: "Vậy chuyện này định ra đi, đính hôn Ngao Ngọc và Hương Hương công chúa, chọn một ngày tốt làm lễ, mau chóng thành hôn."

Vân Trung Hạc khom xuống nói: "Thần tạ long ân thái thượng hoàng."

Hai việc nhỏ này đã nghị xong, tiếp theo sẽ nghị luận đại sự.

Việc đại sự thứ nhất là Trấn Hải Vương Sử Biện, nên trấn áp bình định, hay là phải hoà đàm.

Chuyện đại sự thứ hai, vẫn như cũ là trùng kiến Lãng Châu, hơn trăm vạn nạn dân này, cũng không thể một mực không nhà để về, nhà ở phải xây lại. Mà trăm dặm đê đập Thương Lãng đại giang, bởi vì không có bạc, tu kiến đã tạm thời đình chỉ.

Hai chuyện này, thảo luận đến cùng, vẫn như cũ là không có bạc.

Vì chuyện thứ nhất này, trên triều đình tiến hành tranh luận kịch liệt không gì sánh được.

Trong đó một phương cho là, Trấn Hải Vương Sử Biện phát rồ, đánh lén Giang Châu cảng, đồ sát Thị Bạc ti, Diêm Vận ti, còn có nha môn quan lại Giang Châu, hạm đôi thuỷ sư Giang Châu, vượt qua vạn người. Hành vi như vậy, tội ác cùng cực, tội không thể tha thứ, nên trấn áp.

Mà một phương kia cho là, Trấn Hải Vương Sử Biện chỉ là vì nhi tử bị giết, cho nên lập tức mất đi lý trí. Thuỷ sư Đại Chu đế quốc bị hai lần tập kích trí mạng, bây giờ còn thừa không đến một phần tư.

Lực lượng Thủy Sư như vậy, không bằng một phần mười của Trấn Hải Vương Sử Biện, làm sao bình định?

Trên mặt đất quân đội đánh thắng Trấn Hải Vương Sử Biện, có lẽ không quá khó khăn. Nhưng căn cơ Trấn Hải Vương là hạm đội trên biển, nhưng Thủy Sư triều đình căn bản đánh không lại Trấn Hải Vương, một khi khai chiến, vạn dặm hải cương Đại Chu vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.

Mà một khi khai chiến, Đại Doanh đế quốc thừa lúc vắng mà vào, đến lúc đó đế quốc đứng trước nam bắc giáp công, càng thêm nguy cơ sớm tối.

Bây giờ cục diện này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, xuất binh bình định, đều là thế lực ủng hộ thái thượng hoàng.

Mà hoà đàm cùng Trấn Hải Vương Sử Biện, đều là thế lực hoàng đế.

Bất quá cho đến bây giờ, đều là quan viên trung tầng tranh luận, những quan viên cao tầng kia cũng không tỏ thái độ.

Cho nên cãi lộn mấy canh giờ, không có kết quả, chỉ có thể tuyên bố bãi triều.

Thái thượng hoàng hoàn chính ngày đầu tiên, cứ như vậy trôi qua.

. . .

Trong Càn An cung, Ngao Ngọc đang bồi thái thượng hoàng ăn cơm.

"Trước đó tại Tiểu Thượng Thanh cung bị giam lỏng, mỗi ngày đều cưỡng ép nuôi nấng, đây cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ tốt, chí ít banh dạ dày ta ra, hiện tại cũng không tránh khỏi ăn nhiều một chút." Thái thượng hoàng cười nói: "Ngao Ngọc, ngươi đừng để ý ta, cứ ăn đi."

Vân Trung Hạc cũng xác thực không để ý, trực tiếp ăn như gió cuốn, muốn ăn gì liền ăn cái đó.

Ăn no xong, hai người lại uống trà.

"Thái thượng hoàng, hai chân ngài hiện tại thế nào?" Vân Trung Hạc hỏi: "Trước đó không phải đã có cảm giác sao?"

Thái thượng hoàng nói: "Cảm giác có một ít, nhưng đứng lên đã là cực hạn, ta cảm thấy cả đời này không thể đi được nữa. Có thể làm cho phần eo trở lên khôi phục động đậy, ta đã cảm động đến rơi nước mắt, ngươi nhìn ta hiện tại trẻ ra bao nhiêu? Đây hết thảy đều là công lao, không, là ân tình của ngươi."

Vân Trung Hạc nói: "Không, đây hết thảy đều là duyên phận của thái thượng hoàng."

"Ha ha ha. . ." Thái thượng hoàng nói: "Nói hay lắm, nói hay lắm, đây là duyên phận ông cháu chúng ta."

Thái thượng hoàng nói: "Ngao Ngọc, ngươi không thể tưởng tượng, tê liệt tám năm có loại cảm giác gì, nếu không lo lắng quốc sự, thật là sống không bằng chết. Trước đó phía dưới cổ không hề có cảm giác, sinh hoạt hoàn toàn không thể tự gánh vác, mà bây giờ hai tay có thể động, hai chân cũng có chút cảm giác, dù ngồi trên xe lăn, đó cũng là hưởng thụ lớn lao đó."

Tiếp theo, thái thượng hoàng cười nói: "Xung Điền đạo trưởng, những năm này vất vả cho ngươi, cũng làm buồn nôn ngươi rồi."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Còn tốt, còn tốt."

"Ha ha. . ." Thái thượng hoàng nói: "Xem đạo sĩ này không biết nói chuyện, xem ra thật bị buồn nôn làm hỏng rồi, hầu hạ người đã toàn thân tê liệt, bưng phân đổ nước tiểu, ngươi không cảm thấy buồn nôn, ta lại cảm thấy buồn nôn đó."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Còn tốt, chí ít hiện tại không cần."

Thái thượng hoàng nói: "Người ta đều cảm thấy Xung Điền đạo trưởng ngươi ở bên cạnh ta, khẳng định là tu đạo tu tiên, không ngờ lại làm loại công việc bẩn thỉu này đó."

Xung Điền đạo trưởng nói: "Bần đạo, ngẫu nhiên cũng có thể đọc kinh thư."

Vân Trung Hạc phát hiện, vị Xung Điền đạo trưởng này rất có tinh thần yên lặng u tĩnh.

Thái thượng hoàng nói: "Ngao Ngọc, chúng ta hiện tại đã thắng, nhưng đấu tranh mới chỉ bắt đầu, ngươi cảm thấy phải làm gì? Trước nên đi tiêu diệt Trấn Hải Vương Sử Biện, hay là tiễn trừ địch nhân trong triều trước?"

Vân Trung Hạc nói: "Diệt bên ngoài thì trước hết phải yên bên trong, cả hai có thể đồng thời tiến hành."

Thái thượng hoàng nói: "Nói một chút."

Vân Trung Hạc nói: "Thái thượng hoàng mặc dù đã thành công hoàn chính, nhưng như cũ có hai phần ba quan viên theo phe hoàng đế. Đây là vì bọn hắn cảm thấy thái thượng hoàng đã cao tuổi, hoàng đế còn rất trẻ, mà trước mắt lại không thể thay thế. Cho nên muốn triệt để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, đầu tiên phải triệt để phế bỏ vị trí hoàng đế, chỉ cần ngài ấy còn trên hoàng vị, vậy tùy thời đều có thể phản công."

Thái thượng hoàng nâng chung trà lên nói: "Nhưng hiện tại, ta không thể phế bỏ hắn, bởi vì đại thần trong triều còn có hai phần ba đứng bên hắn, thậm chí đa phần quân đội triều đình đều nắm giữ trong tay hắn. Cho nên hắn đã sớm đoạt binh quyền của phụ thân ngươi, đồng thời từng bước một phế bỏ quyền uy của ta, nói rõ hắn đã sớm kiêng kị ta."

Vân Trung Hạc nói: "Đúng vậy, bây giờ binh quyền Tây cảnh, đều trong tay cha Ngao Minh là Ngao Động. Nam cảnh đại quân trong tay Phó Viêm Đồ cùng Nhị hoàng tử Chu Tịch. Đại quân phòng tuyến phía bắc Kim Châu, ai cũng không thể động, không thể tranh."

Dù bây giờ Đại Chu đế quốc, cũng vẫn như cũ có hơn trăm vạn đại quân, trong đó một nửa quân đội đều trên phòng tuyến phía bắc Kim Châu vài trăm dặm, chính vì chống cự Đại Doanh đế quốc.

Hai hoàng đế ăn ý, quân đội phòng tuyến Kim Châu không thể động, cũng không thể tranh đoạt binh quyền, nếu không Đại Chu đế quốc sẽ nguy.

Quân đội còn lại, một bộ phận ở kinh thành, một bộ phận tại Tây cảnh, một bộ phận tại Nam cảnh, một bộ phận tại Lãng Châu.

Mà quân đội thuộc về thái thượng hoàng, kinh thành có một phần nhỏ, Lãng Châu mấy vạn đại quân. Quân đội còn lại, toàn bộ đều theo hoàng đế.

Năm đó sau khi hoàng đế lên ngôi, lấy lại binh quyền Ngao Tâm, nhao nhao đổi lại người một nhà, cho nên cũng nắm giữ binh quyền cả nước.

Đại hoàng tử Chu Ly lần này lấy danh nghĩa cứu tế, mới từ Lãng Châu chiếm mấy vạn binh quyền.

Vân Trung Hạc nói: "Đối với Trấn Hải Vương Sử Biện, chúng ta chủ chiến, hoàng đế chủ hòa. Mà bình định Trấn Hải Vương, quân đội trên đất liền chỉ nhìn không lên, bởi vì đại quân Nam cảnh trong tay Phó Viêm Đồ và Nhị hoàng tử. Nhưng chỉ cần ở trên mặt biển tiêu diệt hạm đội chủ lực Trấn Hải Vương, lần này bình định sẽ thành công, lực lượng hạch tâm của Sử Biện chính là hải quân."

Thái thượng hoàng nói: "Nhưng thế lực hải quân Sử Biện vượt gấp mười lần chúng ta, muốn đánh bại hắn, khó như lên trời."

Vân Trung Hạc nói: "Cho nên một khi chúng ta bình định Sử Biện, hoàng đế sẽ điên cuồng phản công."

Thái thượng hoàng nói: "Nào chỉ phản công, một khi chiến bại, ta sẽ vĩnh viễn bị cầm tù trong cung. Mà người đi theo ta, toàn bộ đều sẽ gặp nạn, nhẹ thì lưu vong mấy ngàn dặm, nặng thì tru sát cả nhà."

Vân Trung Hạc nói: "Cho nên, hải chiến với Trấn Hải Vương Sử Biện, quyết định vận mệnh thái thượng hoàng, quyết định vận mệnh Đại hoàng tử Chu Ly, cũng quyết định vận mệnh cả nhà chúng ta."

Thái thượng hoàng nói: "Ngươi nói tiếp."

Vân Trung Hạc nói: "Nhưng chúng ta có thể tiến hành song hành, hoàng đế không sợ hãi, không phải là vì ngài ấy cảm thấy mình không thể thay thế sao? Thái thượng hoàng rất khó lập tức phế bỏ ngài ấy sao? Như vậy thì đả kích uy nghiêm ngài ấy, gạt bỏ cánh chim ngài ấy."

"Ừm."

Vân Trung Hạc nói: "Đối với Sử Biện phản loạn, hoàng đế chủ hòa, chúng ta chủ chiến. Nhưng hoàng đế sẽ không ngăn cản chúng ta chủ chiến, bởi vì ngài ấy còn hi vọng chúng ta chiến bại, sau đó triệt để tiêu diệt chúng ta. Nếu như chúng ta không khai chiến, ở đâu ra chiến bại. Cho nên trong đoạn thời gian này, chúng ta mặc kệ tiến công kịch liệt, hoàng đế sẽ cắn răng chịu đựng. Mà chúng ta thừa cơ hội này, điên cuồng công kích y, để thanh danh y tiếp tục quét rác. Kéo cánh chim y xuống, tương lai thời khắc mấu chốt, có thể triệt để phế bỏ vị trí hoàng đế của y."

Thái thượng hoàng nói: "Vậy cần một điều kiện trước tiên, Chu Ly tấn thăng vị trí thái tử."

Vân Trung Hạc nói: "Đúng, đây là một bước mấu chốt, thanh danh Chu Ly điện hạ hiện tại rất lớn, nhưng còn chưa đủ, y còn cần một trận thắng lợi huy hoàng, để thiên hạ vạn dân nhìn thấy, y có thể kế thừa đại thống. Như vậy hoàng đế cũng không phải là không thể thay thế, Chu Ly điện hạ hoàn toàn có thể thay vào, y so với hoàng đế càng thêm trẻ tuổi. Đến lúc đó, văn võ cả triều mới có thể chân chính vứt bỏ hoàng đế mà đi."

Thái thượng hoàng nói: "Như vậy trước mắt, ngươi chuẩn bị đả kích hoàng đế thế nào? Làm sao cắt trừ cánh chim hắn?"

Vân Trung Hạc nói: "Phế bỏ hoàng hậu, tru sát gia tộc cả nhà hoàng hậu!"

Thái thượng hoàng nheo mắt lại, lão nhớ lại hành động của hoàng hậu, đối với thái thượng hoàng lão đơn giản vô cùng nhục nhã.

Lúc lão bị giam lỏng tại Tiểu Thượng Thanh cung, hoàng hậu làm con dâu đã cực kỳ vô lễ.

Thái thượng hoàng từ trên xe lăn đứng lên, ngày đó chính thức đoạt quyền, hoàng hậu càng ương ngạnh vô lễ, công khai chỉ trích thái thượng hoàng cao tuổi ngu ngốc, luôn miệng nói ngươi đã tê liệt, ngươi đã là phế nhân, vì sao còn muốn làm nhiều chuyện như vậy?

Mà Vân Trung Hạc càng hận thấu xương hoàng hậu, lúc ấy hắn và Hương Hương công chúa ra mắt, Hương Hương nhìn trúng Ngao Ngọc, hoàng hậu lập tức trở mặt, trực tiếp dùng danh nghĩa trừ tà giam lỏng Hương Hương công chúa, đồng thời muốn phiến Ngao Ngọc.

Không chỉ như vậy, sau đó tại Đại Pháp Thánh Tự, hắc thủ sau màn chân chính muốn mưu hại Ngao Ngọc và Tô Đại thông dâm, muốn đưa Vân Trung Hạc vào chỗ chết, chính là hoàng hậu.

Vị hoàng hậu này xuất thủ hại phụ tử Vân Trung Hạc đơn giản nhiều vô số kể, tuyệt đối là đại cừu nhân.

Không chỉ như vậy, vẫn là vị hoàng hậu này giam lỏng Hương Hương công chúa, đồng thời mớm thuốc cho nàng, đả thương thân thể của nàng.

Một khi phế bỏ hoàng hậu, tru sát cả nhà nàng, vậy chẳng những báo thù rửa hận, hơn nữa còn có thể đả kích hoàng đế cực lớn.

Mà lần này, Vân Trung Hạc muốn trả thù không chỉ hoàng hậu, còn có Ngao thị gia tộc.

Lão tổ tông Ngao Đình kia, mấy lần mưu hại Vân Trung Hạc, thậm chí kẻ cầm đầu xét phòng đốt nhà Vân Trung Hạc, chính là Ngao Đình.

Lần này thái thượng hoàng hoàn chính, Vân Trung Hạc cầm quyền, vậy sẽ không bỏ qua lão già này, nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Thái thượng hoàng nói: "Ngươi chuẩn bị lúc nào động thủ?"

Vân Trung Hạc nói: "Ngày mai, tảo triều!"

Quả nhiên là Vân Trung Hạc, thái thượng hoàng vừa mới hoàn chính đoạt quyền không lâu, hắn lập tức muốn báo thù.

Thái thượng hoàng gật đầu nói: "Tốt, ta sẽ cho người phối hợp tác chiến với ngươi."

Vân Trung Hạc nói: "Thần tạ long ân thái thượng hoàng."

Thái thượng hoàng nói: "Vậy ngươi trở về đi, buổi tối hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai phải có một trận ác chiến, gia tộc hoàng hậu thế lớn đấy."

Vân Trung Hạc khom người nói: "Vâng!"

Vân Trung Hạc quay lại gia trang nghỉ ngơi.

. . .

Ngày kế tiếp tỉnh lại, Ngao Ngọc mặc vào triều phục Nỗ Lãng Hầu uy phong lẫm lẫm.

Ăn xong điểm tâm, hắn đằng đằng sát khí đi hoàng cung.

Vân Trung Hạc mỗi ngày đều không giống nhau, hôm nay sẽ nhấc lên một đại án kinh thiên.

Mai táng toàn bộ gia tộc hoàng hậu, lão tổ Tông Ngao Đình, để cho các ngươi chết không có chỗ chôn.

Hoàng hậu nương nương, ngày đó ra mắt Hương Hương công chúa xong, ngươi dùng danh nghĩa muốn trừ tà phiến ta, có nghĩ tới sẽ có ngày Ngao Ngọc ta điên cuồng trả thù ngươi không?

. . .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch