Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Sủng Thú Siêu Thần

Chương 43: Sủng Thú Quyến Luyến (Không Nở)

Chương 43: Sủng Thú Quyến Luyến (Không Nở)

Nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng sủng thú “Tiểu tinh nghịch”, Tô Yến Dĩnh cảm thấy có chút thân thiết, lần nữa đi tới cái cửa hàng nhỏ thần bí này, ngoài hưng phấn và chờ mong cô còn có hơi nhớ nhung.

Xa cách ba ngày, cô đã không kịp chờ đợi muốn ôm mấy đứa nhỏ của mình một cái.

Mặc dù...

Thể tích của bọn nhỏ có hơi to lớn, chỉ có thể ngước nhìn. Nhưng ở trong mắt cô, những con sủng thú này giống như con mình vậy, trong đó có vài con sủng thú là được mua từ lúc còn nhỏ và chính tay cô nuôi lớn, có sủng thú trưởng thành tương đối nhanh, ba bốn năm đã trưởng thành đến tráng niên, thể tích cũng từ có thể tuỳ tiện ôm lấy đến bây giờ mình có thể cưỡi ở trên người.

- Không biết ông chủ cửa hàng này có chăm sóc tốt cho sủng thú của bạn hay không?

Lam Nhạc Nhạc đi bên cạnh Tô Yến Dĩnh, lần này cô vẫn đi theo đến hộ giá, thuận tiện giám sát. Dù sao lần trước cũng đã bỏ ra không ít tiền, không thể để chủ cửa hàng kia chặt chém được.

Nhìn thấy hai người này vào cửa hàng, Tô Bình ngừng tu luyện, mặt không thay đổi nói:

-Ở đây chờ đi.

Nói xong, cậu đứng dậy đi vào phía sau cửa hàng sủng thú, đánh thức ba con sủng thú gửi nuôi và Lôi Quang Thử.

- Ra đi.

Tô Bình để bọn chúng rời khỏi kết giới gửi nuôi.

Mấy con sủng thú cảm nhận được ý niệm cứng rắn của Tô Bình thì có chút lưu luyến không rời, lề mà lề mề đi ra khỏi Thạch Nha trận.

Vừa rời khỏi Thạch Nha trận, tinh lực khế ước giữa bọn chúng và Tô Yến Dĩnh lập tức được kết nối, cảm giác được sự tồn tại của nhau.

- Là bọn chúng.

Đôi mắt Tô Yến Dĩnh sáng lên, cực kỳ vui vẻ, cô cảm giác được sủng thú của mình ở ngay đằng sau cửa hàng này, chỉ cách nhau có một bức tường.

Cô đi cà nhắc nhìn qua, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.

Nhưng qua mấy phút, cô mới nhìn thấy mấy con sủng thú chậm rãi đi ra khỏi phòng sủng thú ở phía sau, động tác cực kỳ chậm chạp, thỉnh thoảng còn dừng lại quay đầu nhìn quanh, giống như ở đằng sau có cái gì hấp dẫn lắm vậy, có vẻ không muốn rời đi.

Tô Yến Dĩnh hơi kinh ngạc.

Thông qua tinh lực khế ước, cô có thể cảm nhận rõ ràng cái cảm giác không muốn xa rời của tụi nó là mãnh liệt đến thế nào. Xa cách mấy ngày thôi mà chúng nó nhìn thấy mình lại không có chút hưng phấn nào, ngược lại chỉ có quyến luyến không thôi?

Là đang quyến luyến chỗ này sao?

- Đi đi, đi đi.

Tô Bình không kiên nhẫn phất phất tay.

Mấy con sủng thú đều có linh tính, mắt to tròn ngập nước mắt ngước nhìn hắn, vẻ mặt khẩn cầu.

Thế nhưng Tô Bình làm như không nhìn lấy, chỉ giục tụi nó đi nhanh lên chút.

Mấy con sủng thú buồn bã ủ rũ cúi đầu đi đến bên cạnh Tô Yến Dĩnh. Nhìn thấy chủ nhân của mình chúng nó cũng chỉ cọ cọ lên người cô vài cái tượng trưng rồi rầu rĩ không vui nằm rạp xuống mặt đất.

Tô Yến Dĩnh cảm nhận được cảm xúc uể oải của mấy con sủng thú thì không khỏi ngạc nhiên.

Cái này hoàn toàn khác với cảnh gặp mặt trong tưởng tượng.

Chẳng lẽ không nên vui mừng hớn hở chạy tới sao?

Chẳng lẽ không nên nhảy cẫng lên ở bên cạnh mình sao?

Thế nào mà thấy được chủ nhân của mình lại tỏ ra buồn bực như vậy chứ?

Tô Yến Dĩnh nhìn Lôi Quang Thử dưới chân, lần trước nó nhìn thấy mình thì hưng phấn lắm đấy, nhưng bây giờ lại hết sức ủ rũ, nhìn mặt không có chút cảm xúc gì.

- Chuyện này…

Nhất thời Tô Yến Dĩnh không biết nên nói cái gì, cảm giác ấm ức đến muốn khóc.

Tô Bình cảm giác được tâm tình uể oải không muốn rời đi của mấy con sủng thú thì cũng có hơi kinh ngạc, thế nhưng chuyện này cũng là nằm trong dự liệu.

Dù sao thì Nơi Nuôi Dưỡng sơ cấp là dùng linh thạch cấu tạo, lúc nào cũng nhận linh khí ôn dưỡng, cảm giác của sủng thú ở bên trong đó không thua gì mùa đông ngâm trong suối nước nóng, hiện tại bỗng nhiên bị người kéo ra, không nổi giận xù lông lên đã là không tệ rồi.

- Ông chủ, sao chúng nó đứa nào đứa nấy mặt ủ mày chau thế?

Lam Nhạc Nhạc cũng nhìn thấy mấy con sủng thú có biểu hiện kỳ quái, lập tức chất vấn Tô Bình.

Tô Bình sắc mặt lạnh lẽo, nói:

-Làm sao tôi biết được?

- Anh chăm sóc tụi nó mà anh lại không biết?

Lam Nhạc Nhạc giận dữ hỏi.

Tô Bình cười lạnh:

- Nếu không thì để tôi chăm sóc cho cô hai ngày, hẳn là tôi cũng sẽ biết cô vui buồn yêu ghét thế nào nhỉ?

- Anh…!

Lam Nhạc Nhạc tức giận dậm chân.

Tô Yến Dĩnh lấy lại tinh thần, vội vàng ngăn cản tranh chấp giữa hai người, quay sang nói với Tô Bình:

- Thật xin lỗi anh, tính khí của bạn tôi hơi nóng nảy.

- Dĩnh Dĩnh, chuyện này rõ ràng có gì đó quái lạ.

Lam Nhạc Nhạc vội vàng nói.

Tô Yến Dĩnh khẽ lắc đầu:

- Mình chỉ cảm giác được cảm xúc quyến luyến của tụi nó, tụi nó như vậy là bởi vì không muốn rời khỏi đây, nói rõ chẳng những ông chủ không có bạc đãi mà còn chăm sóc cho tụi nó rất tốt, mình còn phải cảm ơn ông chủ mới phải.

- Ồ?

Lam Nhạc Nhạc sửng sốt:

- Quyến luyến? Tụi nó lại quyến luyến chỗ này?

Cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mới gửi nuôi mấy ngày mà sủng thú đã sinh ra tâm tình quyến luyến?

Đừng nói Tô Bình không ký kết khế ước với sủng thú, xem như có khế ước tinh lực thì vào thời điểm ban đầu giữa chủ nhân và sủng thú cũng không có tình cảm gì mấy, chỉ bảo trì cơ bản là nghe lệnh mà thôi, một khi giải khai khế ước thì không còn một chút quan hệ nào nữa.

- Là thật.

Tô Yến Dĩnh cười khổ, cô cũng cảm thấy rất khó hiểu, trừ phi Tô Bình đối đãi với sủng thú vô cùng tốt thì mới có thể để cho sủng thú lưu luyến như thế, vậy cũng nói rõ, đây là một cửa hàng sủng thú vô cùng có lương tâm!

Lam Nhạc Nhạc ngẩn người, nàng tin rằng Tô Yến Dĩnh sẽ không lừa nàng, không thể nào không giúp nàng mà lại đi nói giúp cho chủ cửa hàng này, có thể thấy được thật sự là chính mình đã hiểu lầm.

Nhìn Tô Bình một chút, thấy sắc mặt đối phương vẫn giữ bộ mặt lạnh y nguyên lúc trước, Lam Nhạc Nhạc thầm nghĩ muốn xin lỗi thì lời nói cũng lập tức cứng lại trên miệng, coi như không có chuyện gì, quay đầu sang đánh giá mấy con sủng thú.

- Hình như thương thế của bọn chúng đều đã khỏi.

Nhìn kỹ vài lần, Lam Nhạc Nhạc phát hiện Tô Yến Dĩnh hoàn toàn không lừa nàng, mấy con sủng thú này ngoại trừ cảm xúc không tốt ra thì thương thế trên người đều đã khôi phục, với lại hình như thân thể còn khỏe mạnh hơn so với lúc trước, màu lông càng đẹp hơn, ngọn lửa bên trên lông vũ của Lạc Phượng cũng càng hừng hực, có thể thấy chúng được chăm sóc vô cùng tốt.

Tô Yến Dĩnh khẽ gật đầu, lúc trước cô đã chú ý tới điểm này, mặc dù Trị Liệu Sư nói ba ngày sau sẽ khôi phục, nhưng vết thương của ba con sủng thú này rõ ràng không phải hôm nay mới bình phục, có thể thấy được thật sự từng được trị liệu ở chỗ này chứ không phải là chỉ đơn thuần gửi nuôi cho ăn.

Về phần Tô Bình nói đề cao ngộ tính và cải thiện thể chất thì trong lúc nhất thời cô cũng không có cách nào kiểm tra, có thể chữa thương thì đã rất hài lòng rồi.

- Không biết tình huống chữa thương của nó thế nào?

Ánh mắt của Tô Yến Dĩnh chuyển tới bên chân Lôi Quang Thử, ngồi xổm xuống sờ lên cái đầu nhỏ của nó, an ủi cho nó bớt buồn bực.

Trong lúc vuốt ve, cô phát hiện ra màu lông trên người Lôi Quang Thử càng đậm màu thêm một chút, cũng không phải là màu tím sậm, mà là pha chút màu đen.

Với lại, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô có cảm giác hình như mấy con sủng thú khác của mình không quá tình nguyện tới gần Lôi Quang Thử. Cho nên cách cô gần nhất chính là Lôi Quang Thử, mà ba con sủng thú khác thì đều ở xa ngoài hai mét, không muốn tới gần, giống như không thân cận với cô chút nào. Nhưng thường ngày cũng không phải như thế mà.

- Ông chủ, nó khác lúc trước quá nhỉ?

Tô Yến Dĩnh ngẩng đầu hỏi.

Tô Bình nhàn nhạt đáp:

- Ít nhất thì so với trước mạnh hơn gấp đôi.

Mặc dù chỉ số lực chiến đấu chỉ tăng gấp đôi, nhưng đó chỉ là trên số liệu chứ không phải là sức chiến đấu thực tế!

Khoảng cách từ cấp 3 đến cấp 7, thực lực tăng lên ít nhất là mười mấy lần so với lúc trước, thậm chí còn nhiều hơn. Trên trăm con sủng thú cấp 3 ở trước mặt sủng thú cấp 7 cũng không chịu nổi một kích!

Đây cũng là vì sao trước đó cậu nói hệ thống gạt người...

- Mạnh hơn gấp đôi?

Tô Yến Dĩnh ngạc nhiên.

Lam Nhạc Nhạc ở bên cạnh cũng trừng to mắt, hoài nghi Tô Bình nói sai.

Bồi dưỡng ba ngày ngắn ngủi có thể để cho thực lực của sủng thú tăng lên gấp đôi?

Anh cho mình là Bồi Dưỡng Đại Sư đỉnh cấp sao?

Thậm chí, cho dù là những Bồi Dưỡng Đại Sư đỉnh cấp cũng không lớn lối như thế, trừ khi là dùng một số bí thuật, nhưng ai lại làm to chuyện ở một trên thân một con Lôi Quang Thử chứ? Hơn nữa, với số tiền mà các cô bỏ ra cũng không đáng làm như thế.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch