Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 139:

Chương 139

Lòng người khó lường!

sharedby: truyendichgiare.com


Biên dich: Hoangzil

Màn đêm buông xuống.

Trương Thành đi lên lầu và hắn ở lại tầng sáu đối mặt Giữ thiết bị nhìn đêm hồng ngoại và quan sát chuyển động ở phía đối diện.

Tại thm này.

Những người trong tầng đối diện đang ăn tối.

May mắcó những tấm pin mặt t lắp đặt trên sân thượng.

Trong đêm, vễn có ánh sáng trong nhà đối diện.

Sữa, bánh mì, bánh quy, khoai tây chiên, giăm bông và một tách cà phê.

Năm người đàn ông đã ăn rất nhiều thứ.

Mà năm người phụ nữ có dáng người tốt hơn cũng đang cùng nhau ăn.

Thức ăn cho mỗi người chỉ là ba miếng bánh mì và một hộp sữa.

Đối với phụ nữ gầy giơ xương kia, thức ăn của họ chỉ có một lượng nhỏ sữa và một miếng bánh mì.

Những thực phẩm này chỉ đơn giản là không đủ để ăn, chỉ để họ cầm hơi.

Sau khi ăn xong, họ nuốt nước bọt.

"Ha ha ha ..."

"Lão tử thưởng cho mày ăn." Phan Tử Bình nhổ miếng giăm bông trong miệng , nhổ nó xuống đất.

Đây là cách làm của chủ sở hữu đối xử với chó ở nông thôn.

Tất nhiên, chó không cảm thấy phiền, chúng vẫn ăn thức ăn.

Và những người phụ nữ đó ...

Thực sự,đang làm điều tương tự như những con chó.

Thậm chí tranh giành nhau miếng jambong trên mặt đất.

"Ha ha ha ..."

"Anh hổ, hãy nhìn chúng kìa."

Mặc dù lúc nãy bị Dương Khánh Hổ tát, Trương Đông vẫn đang cố gắng hết sức để làm hài lòng hắn.

Dương Khánh Hổ không chỉ có trái tim màu đen.

Càng bởi vì Dương Khánh Hổ có một khẩu súng trong tay.

Dương Khánh Hổ lạnh mặt và nói. "Hai thằng ngu, chúng mày có nhiều thức ăn quá à? Cần phải lãng phí như vậy không?"

Phan Tử Bình và Trương Đông ngậm mồm sững sờ, không dám cười nữa.. .

Lúc này, Dương Khánh Hổ lấy một chiếc bánh mì sandwich từ bàn và ném vào người phụ nữ.

Dương Khánh Hổ nói: " Qua mấy ngày nữa, chúng mày ra sức lại đến siêu thị, chuyển thêm nhiều một chút vật tư trở về."

Phụ nữ cũngiống chó tranh nhau thức ăn, giành giật nhau bánh mì sandwich.

Dương Khánh Hổ nói với bốn người đàn ông: "Không có những người phụ nữ này, chúng mày có còn muốn sống thoải mái không?"

Phan Tử Bình và Trương Đông cúi đầu và lặng lẽ nhìn nhau. Cả hai không có lựa chọn nào khác.

Nói không đồng ý.

Đó là ngày tận thế, cũng không cần đối xử tốt với đám người phụ nữ đó.

Lúc này, Dương Khánh Hổ nói với hai người trẻ xung quanh mình: "Chu Kiệt, Quan Trung, coi chừng chúng vào ngày mai, đừng để xuất hiện tình huống hôm nay."

Cả hai người trẻ đều cạo đầu.

Tuy nhiên, hai người họ đều bắt mắt và ưa nhìn.

Nếu không có virus, chúng sẽ khá nổi bật ở nơi làm việc.

Chu Kiệt và Quan Trung gật đầu vâng dạ.

Dương Khánh Hổ nói với Phan Tử Bình và Trương Đông: "Hai người chúng mày, một người lái xe vào ngày mai, một người chịu trách nhiệm trông coi, nếu có vấn đề gì xảy ra, tao sẽ giết chúng mày."

...

Trương Thành lấy bộ đàm ra và nhấn nút gọi: "Lão bà ,hôm nay anh sẽ không về. "

Shashasha ...

Sau một lúc, bộ đàm nghe giọng nói của Đường Tĩnh:" Lão công,Vậy anh phải cẩn thận, phải chú ý đến sự an toàn của bản thân. "
ương Thành đặt bộ đàm xuống.

Nhóm nữ nhân này rõ ràng là không tốt chút nào.

Cũng tương tự như Vương Sắc.

Và người đàn ông có hình xăm trên cơ thể kia có lẽ là đại ca của đám người này.

Tuy nhiên, người này cũng quá nhàn rỗi thích hành hạ nữ nhân.

Chúng huấn luyện phụ nữ như những con chó.

Còn để tất cả ăn trên mặt đất.

Cũng nhổ những thứ cho họ ăn.

Hơn nữa, họ không được phép mặc quần áo.

Trương Thành chớp mắt và nói: "Làm thế nào để đối phó với chúng."

Hiện tại không có nhiều zombie.

Cũng vì số lượng zombie khu này ít thế nên đám người này dám lái xe ra ngoài.

Do đó, không thực tế khi việc sử dụng zombie để đối phó với chúng.

Tuy nhiên, mặc dù chúng đã thu được rất nhiều thức ăn và nước, nhưng chắc chúng sẽ không dừng lại.

Chúng cũng sẽ đi siêu thị và tiếp tục vận chuyển thêm vật tư..

Có lẽ, hắn có thể làm điều gì đó trong siêu thị.

Khó khăn duy nhất là mỗi người trong số chúng đều có một khẩu súng trên thắt lưng.

Trừ khi có thể cùng một lúc, giết chết chúng trong một hơi thở.

Nếu không, hắn phải đối mặt với những khẩu súng còn lại.

Trương Thành không thích phiêu lưu, hắn thích sự an toàn.

Do đó, kế hoạch bắt đầu trong siêu thị giết họ tạm thời không thể thực hiện được.

Trương Thành nghĩ trong đầu: "để quan sát vài ngày, chờ chúng mất tập trung mình sẽ ra tay."

... Đám người đối diện ăn tối đã xong.

Dương Khánh Hổ đưa nữ luật sư, tức là Trần Bách Linh vào phòng.

Rồi khóa cửa.

Mỗi ngày, hắn đều phải để người phụ nữ này, sống trong sự sỉ nhục tột cùng, phải làm đủ cách để lấy lòng hắn..

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Chu Kiệt và Quan Trung, cả hai đã đưa phụ nữ của chúng, bước vào phòng riêng.

Phan Tử Bình và Trương Đông ơhair chịu trách nhiệm cảnh giác.

Họ phải trông giữ những nô lệ nữ trong nhà để ngăn họ ăn cắp vật tư và bỏ trốn.

Những nô lệ nữ đói khát, xanh xao, gầy gò đang nằm trên mặt đất, nằm thành một hàng.

Trong phòng khách, trần truồng, đắp chăn ngủ.

Phan Tử Bình lẩm bẩm: "-- nó, suốt ngày phải canh giữ cho đám chó này."

"suỵt", Trương Đông vội vàng giơ tay lên và làm một cử c lặng, sau thấp giọng nói: "!. Đừng để hổ ca nghe thấy"

Phan Tử Bình hạ giọng nói: "Tôi thực sự muốn giết thằng chó đó bằng một phát súng."

"Tôi cũng vậy." Trương Đông thở dài: "Thật đáng tiếc khi hắn đã lấy những viên đạn đi."

Hai người chúng cảm thấy bất mãn với Dương Khánh Hổ.

Tuy nhiên, Dương Khánh Hổ rất hung dữ và cánh tay của anh ta cơ bắp còn to dày hơn đùi của họ.

Quan trọng hơn, trái tim Dương Khánh Hổ rất đen.

Giết người cũng không chớp mắt!

Lúc này, Phan Tử Bình nhìn người phụ nữ đang nDằm trên sàn, người đã ngủ say, rồi nói vớrương Đông: "Đi vào bếp tôi cho anh xem cái này."

Trương Đông gật đầu và đi theo nhà bếp.

Phan Tử Bình lấy ra một viên đạn súng lục 9mm từ trong túi của mình.

Trương Đông bị sốc và vội vi: "Nó ở đâu ra thế?!".



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch