Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Bị Zombie Cắn

Chương 290:

Chương 290

Đám người ích kỷ!

sharedby: truyendichgiare.com


Biên dịch:Hoangzil

Tiến cử với lãnh đạo căn cứ sao?

Trương Thanh cũng không có hứng thú.

Hắn không thể sống dưới quyền bất cứ ai.

Tuy nhiên, cắn cứ Giang Khẩu ở đâu?

Nghe vừa rồi Ngô chủ nhiệm nói có vẻ nới đó khá an toàn .Mặc dù không biết địa điểm cụ thể của căn cứ Giang Khẩu, Ngô chủ nhiệm đã tiết lộ một thông tin..

Đó là, Giang Khẩu đã có một hệ thống quản lý tạm thời.

Tất nhiên, Trương Thành bây giờ cũng chưa phải lúc ngửa bài với Ngô chủ nhiệm.

Trương Thànhnói: "Cảm ơn Ngô Chủ nhiệm tiến cứ"

Ngô chủ nhiệm vỗ nhẹ vào vai Trương Thành nói với giọng điệu của một người lớn tuổi, đầy vẻ trang trọng: "Chàng trai trẻ, bây giờ đất nước cùng nhân dân, đang cần các bạn, nên biểu hiện tốt một chút, tiền đồ trong tương lai của anh sẽ không thể hạn lượng "

Nhân tâm kế hay.

Từ “Tiền đồ” nói thật hay.

Nếu trước ngày tận thế, nghiên cứu sinh nghe thấy sự cam đoan sẽ trọng dụng của Ngô chủ nhiệm, hắn sẽ ngây ngất.

Tuy nhiên, hiện tại là tận thế.

Trương Thành cũng không phải là nghiên cứu sinh.

Tuy nhiên, tâm tư của Ngô chủ nhiệm , Trương Thành cũng đoán được ít nhiều.

Ngô chủ nhiệm nói giọng điệu của một quan chức.

Hắn đang lôi kéo Trương Thành , thành vây cánh của mình.

Trong những ngày tận thế, luôn phải kết bè kéo phái, để tăng sức ảnh hưởng của cá nhân mình.

Mục đích tăng hưởng là muốn chiếm được những quyền lực lớn hơn trong tương lai.

Trương Thành ngẫm nghĩ nếu có thể chia tách đoàn đội này, hắn có thể sẽ đưa được Điền Mặc Lan đi.

Tất nhiên, Phải dùng thủ đoạn là điều cần thiết.

......

một nhóm người bận rộn cày, người cũng bẩn thỉu đầy vết máu đen của Zombie.

Cuối cùng, những thây ma trong sân trường học cùng các phòng học cũng đã được dọn sạch.

Lúc này, mọi người ngồi phịch xuống đất, hít thở dồn dập, lấy thức ăn cùng nước ra, vừa nghỉ ngơi vừa ăn uống.

Ách . . . Ách ách . . .

Ôi ôi . . . Ôi . . .

Những thây ma bị nhốt ngoài cửa trường học đang gầm thét phía họ.

Những người đàn ông ở trong tòa nhà giảng dạy, nhìn thấy số lượng thây ma ở cổng trường, cũng i tê dại.

Số lượng zombie nhiều như vậy muốn rời khỏi trường, sợ rằng mất không ít sức lực.

"Ta đã nói rồi, đơn giản chỉ là phí công vô ích."

"Người đã chết từ lâu, giờ còn tìm cái rắm."

"Trực tiếp đem theo một con zombie về là xong."

"Đúng vậy, tiếp tục tìm kiếm, chúng ta chắc chắn sẽ chết! "

" Tôi không thể hiểu được, Sinh mệnh của mẹ cô ta quý giá, vậy mạng chúng ta là cỏ rác sao?"

Những người đàn ông đã thảo luận với nhau.

Họ từ lâu đã được "tiên đoán", đến đây tìm mẹ của Điền Mặc Lan chỉ là điều vô ích.

Hơn nữa, cũng không phải mỗi Điền Mặc Lan có mẹ.

Nếu mỗi người sống sót đều yêu cầu tìm mẹ của mình, vậy họ cũng không cần quay trở lại Giang Khẩu, ở lại đây làm thành một đội tìm kiếm cho xong.

Mặc dù họ nói rất nhỏ vừa đủ nghe, nhưng đó toàn là lời khó nghe , còn cay nghiệt nữa.

Hơn nữa, như là cố tình nói cho Điền Mặc Lan nghe.

Họ hy vọng rằng Điền Mặc Lan có thể từ bỏ việc tìm kiếm mẹ.

Tất nhiên, điều này không thể trách họ.

Hầu hết mọi người đều là tục nhân, ai ai cũng có tư tâm chỉ vì lợi ích của chính mình.

Tôn Đức Giang hừ lạnh nói: "Tất cả câm miệng, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!"

Hắn là cháu trai của Ngô chủ nhiệm.

Mặc dù tầng thân phận này, rất ít người biết, nhưng lợi dụng Ngô chủ nhiệm là lãnh đạo, hắn cũng không ngại mắng người, thậm chí mắng người rất ra dáng.

Bất quá, hắn vừa khiển trách đám người xong liền quay lại ngay.

Tôn Đức Giang giống như một cái đuôi bám lấy Điền Mặc Lan. Hắn nói: "Mặc Lan đừng qu tới bọn họ, tôi sẽ đi cùng cô tìm kiếm dì."

Điền Mặc Lan trầm lặng , không cười, trên mặt cô phảng phất sự u sầu.

Tôn Đức Giang gãi đầu cũng không biết làm gì để an ủi Điền Mặc Lan.

Hoặc, nhũng việc hắn có thể làm cũng đều đã làm nhưng hoài công vô ích.

Khi Điền Mặc Lan cần sự giúp đỡ nhất, hắn ủng hộ cô ấy đến cùng.

Nhưng, hắn cảm thấy Điền Mặc Lan cũng không có cảm kích hắn .

Trương Thành đều quan sát kỹ tình huống này.

Trước khi virus bùng phát ,Hành vi của Tôn Đức Giang giống như một con linh cẩu.

Để theo đuổi một cô gái, hắn cũng không ngại trở thành linh cẩu đeo bám con mồi.

Nhưng liệu Điền Mặc Lan có phải là cô gái tùy tiền, dễ dàng bị lay động không?

...

Vào buổi tối.

Mọi người đem giấy sách vở cùng bàn ghế , ra nhóm thành một đống lửa lớn

Trong phòng bảo vệ của trường học, cũng tìm thấy dụng cụ làm bếp.

Đám người vây quanh ngọn lửa sưởi ấm cùng nấu ăn

Họ lấy bánh quy , cùng socola bỏ vào nước khoáng rồi nấu lên.

Loại phương pháp nấu ăn thần thánh như vậy.

Đây cũng là lần đầu tiên Trương Thành được thưởng thức.

Để giành có thể lôi kéo đươc Trương Thành, Ngô chủ nhiệm đã đặc biệt đưa cho hắn một bát lớn món đặc biệt này.

Tất nhiên, Điền Mặc g đhia một bát lớn.

Mặc dù nhìn hỗn hợp đặc sệt này cũng không đẹp mắt lắm, tuy hương vị cũng rất lạ, nhưng nó cũng không khó ăn.

Hơn nữa, đối với đám người này đây là một món cao lương mỹ vị.

Tuy nhiên, mỗi người đàn ông cũng chỉ được ăn một bát nhỏ.

Sau khi ăn xong, liền nhìn qua Trương Thành.

Trương Thành chậm rãi thưởng thức món cháo quái lạ này.

Điền Mặc Lan cũng đã ăn xong một bát.

Trương Thành không muốn bị nhìn chằm chằm, vì vậy hắn cố gắng nuốt chửng món ăn này.

........

Mặc dù đây cũng là một món ăn tốt trong thời kỳ tận thế này, nhưng Trương Thành đã phát hiện ra một sự kiện.

Thức ăn của bọn họ dường như không nhiều.

Ngô chủ nhiệm nói: "Mọi người tập trung lại đây, lắng nghe phân công nhiệm vụ tối nay ..."

Ngô chủ nhiệm phân công nhiệm vụ cho từng người cos tên

Tôn Đức Giang n Mặc Lan một chỗ.

Trương Thành cũng được phân công canh gác một khu vực.

Sau sự sắp xếp của Ngô chủ nhiệm, hắn cũng đặc biệt nói với Trương Thành: "Tiểu Trương, mới vừa gia nhập liền để cậu tham gia công việc, hi vọng cậu đừng bức xúc nhé, cố gắng nhanh chóng dung nhập với đoàn đội, ngày sau khi trở về Giang khẩu, tôi sẽ cố gắng tiến cử cậu làm trưởng phòng an ninh căn cứ. "

Anh chàng này vừa đến, sẽ là trưởng phòng an ninh? !

Những người đàn ông có mặt ở đây đều nhìn về phía Trương Thành với một cái nhìn khó tin.

Trong số đó, có những người nhíu mày, có những người cắn răng nghiến lợi muốn cho một đấm vào mặt hắn..

Nói tóm lại, điều đó có vể không thuyết phục lắm.

Trương Thành trả lời: "Ân, cảm ơn sự quan tâm của Ngô Chủ nhiệm”

Ngô Chủ nhiệm rất hài lòng. Ông cảm thấy Trương Thành rất dễ bảo.

Cũng không mất nhiều thời gian để "kiểm soát" hắn.

Miễn là có thể điều khiển "Điền Mặc Lan", cùng Trương Thành..

Hai người, Hai khẩu súng trường 95.

Khi ông ta trở về cứ điểm, ông ta sẽ nắm giữ "sức mạnh quân sự".

Trước khi virus bùng phát, Ngô chủ nhiệm chỉ là một nhà lãnh đạo nhỏ như hạt vừng.

Tuy nhiên, hắn là người tham quyền, luôn luôn muốn trèo lên cao hơn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch