Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 12:

Chương 12




Đào Lập Chí sáng sớm tỉnh lại đã lên cơn điên kêu gào đòi đổi phòng bệnh, còn khóc lóc nói mình bị quỷ ăn. Vấn đề là cậu rõ ràng vẫn bình thường, chân tay đầy đủ, tinh thần có vẻ còn tỉnh táo hơn cả đêm hôm qua, chỉ là sau khi ốm dậy có chút suy nhược mà thôi, đâu giống có vấn đề gì đâu?

Nhưng cậu cứ khăng khăng một mực nói như thật: “ Là thật đó, chính tai con nghe thấy mà, đêm qua thực sự có mấy con ma vây quanh giường bệnh đòi ăn thịt con mà!”

Mẹ Đào lại tiếp tục lau nước mắt, ba Đào đứng đó trừng mắt vuốt râu, tức giận đến mức muốn đập cho thằng con ngu ngốc nhà mình một trận!

Bác sĩ mỉm cười nhìn cậu: “ Nhưng mà cơ thể cậu rất tốt, không hề bị thương, có lẽ đó chỉ là ác mộng mà thôi? Người ốm sốt cao thường hay nghĩ lung lung, ban ngày nghĩ nhiều quá nên đêm về nằm mơ mà thôi.”

Đào Lập Chí: “……Tôi cảm thấy cơ thể tôi bên ngoài không bị thương nhưng nội tạng bên trong có thể bị ăn hết rồi, có thể giúp tôi chụp CT toàn thân được không?”

Mọi người: “……”

Kết quả chụp CT vẫn đầy đủ, tim gan gì đó không thiếu thứ gì, Đào Lập Chí vừa vui mừng vừa không dám tin tưởng, không ngờ lục phủ ngũ tạng của cậu vẫn đầy đủ, vậy đêm qua “ bọn họ” ăn cái gì?

Bác sĩ nói: “ Bây giờ cậu có thể yên tâm rồi chứ, bệnh nhân này, cơ thể cậu quả thực rất ổn.”

Đào Lập Chí nghĩ một lúc, lại nghiêm túc nói: “Đây có thể là một loại thuật che mắt, mọi người đều bị lừa rồi! Tôi nhất định không bị lừa đâu!”

Bác sĩ: “……”

Ba Đào thật muốn đạp cậu một phát, ông làm sao có thể sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như thế này cơ chứ!

Khi Tất Hằng cùng Tưởng Long đến nơi, Đào Lập Chí đang ăn cơm. Canh gà được gạn bỏ bớt mỡ, nhìn cực kì thanh đạm, không ngấy chút nào, sườn heo hấp vừa mềm vừa thơm, rau xanh thanh mát ngon miệng. Cậu cầm bát đũa ăn chốc lát đã hết một bát cơm lớn.

Tất Hằng trợn mắt nhìn, không biết nói gì.

Tưởng Long thấy vậy cũng giật giật khóe miệng, sức ăn tốt như vậy, thực không nhìn thấy tí đau khổ nào vì bị ma quỷ quấy rầy, lúc mới đầu cậu suýt chút nữa bị dọa són ra quần, “ Không phải cậu nói lục phủ ngũ tạng bị ma xơi hết rồi sao, giờ ăn nhiều thế không sợ bị lọt ra ngoài hết à?”

Đào Lập Chí đang bưng bát canh gà, nước mắt tuôn rơi: “……”

Tất Hằng nói: “ Thôi được rồi, đừng dọa cậu ấy nữa.”

Tưởng Long nhún vai.

Cùng đến với Tưởng Long và Tất Hằng là vị Trương đại sư từng đến lần trước.

Trương đại sư vừa bước vào phòng sắc mặt đã có chút không tốt, nhìn có vẻ còn nghiêm trọng hơn cả lần trước. Ông đi quanh phòng một lượt, lại hỏi Đào Lập Chí về chuyện đêm qua, nghĩ một chút rồi nói: “ Căn phòng này đúng là có dấu vết bị ma quỷ bước vào, rất có khả năng là con ma lần trước. Xem ra, chúng ta nhất định phải tới nhà ma xem xét một chút rồi.”

Đi nhà ma là chuyện bắt buộc, Trương đại sư phải trở về chuẩn bị đồ đạc nên lát sau đã nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Tất Hằng và Tưởng Long ở lại thêm một chút, Tất Hằng nghi ngờ hỏi: “ Tiểu Chí à, đêm qua cậu nghe thấy con ma đó nói muốn ăn cậu thật à? Nghĩ kĩ xem bọn chúng còn nói gì khác nữa không?”

Đào Lập Chí gật gật đầu nói cậu đúng thật là đã nghe thấy như vậy, còn nói rằng con ma đó còn quá đáng cực kì, lại dám mời cả con ma khác tới cùng ăn cậu nữa. Có điều, con ma đó hình như có nói một câu gì đó rất kì lạ? Cụ thể là gì cậu cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó trong đầu cậu chỉ lo sợ mà nghĩ đến việc chính mình sắp bị một con ma xơi tái mà thôi, nghĩ được cái gì khác nữa đâu…

Cậu gãi gãi đầu, có chút do dự nói: “ Hình như tôi nghe thấy có một cô gái nói cái gì mà “… không biết tên nhóc này chọc phải ai, ra tay liền muốn giết, nhà họ Đào lắm tiền như vậy sao có thể có một đứa thân thích nghèo kiết xác thế này chứ?” đại loại là như vậy đi…?”

Tất Hằng híp mắt lại, nhìn Tưởng Long một cái, nói nghiêm túc : “ Cậu nghe rõ ràng như thế ?”

Đào Lập Chí xua tay: “ Thì cũng không nghe rõ lắm… Lúc đấy tôi sắp bị dọa đến điên rồi mà!”

Ba người trầm ngâm không nói.

Đào Lập Chí vò đầu bứt tai, chớp mát một cái bỗng lại nảy ra một suy nghĩ kì quái, cậu tự dung cảm thấy mình không phải bị ăn, mà ngược lại còn được cứu sống chứ?

Bởi vì mỗi lần mà cậu sắp không thở được nữa, đều nhìn thấy mấy con ma này. Nhưng đến hôm sau tỉnh lại, sức khỏe của cậu lại phục hồi đến mức không thể tốt hơn được nữa.

Lẽ nào cậu thực sự hiểu nhầm ba con ma đó rồi ư?

Không đâu, không thể nào, ma nữ có khuôn mặt âm trầm khủng bố cỡ đó sao có thể là một con ma tốt bụng được!

……

Rời khỏi bệnh viện, hai người Tất Hằng Tưởng Long đều có một bụng tâm sự, nếu Đào Lập Chí không nghe nhầm thì chứng tỏ cậu ta rất có khả năng đã bị người nào đó tính kế, muốn dồn cậu ta vào chỗ chết.

Việc dùng oán khí hấp thu dương khí, đến cuối cùng lặng lẽ không tiếng động mà chết đi chẳng khác nào làm cho bọn họ dính vào âm khí mà mất đi tính mạng.

Thật giống như bị người tính kế hết rồi vậy.

Hai người nhìn nhau một chốc, Tất Hằng gọi điện cho ba Đào, nhắc nhở ông phái hai tên vệ sĩ qua canh phòng bệnh, nếu có người lạ mặt đến, nhất định không cho họ lại gần Đào Lập Chí. Ba Đào vốn đang tức con trai, nghe thấy vậy lại sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Tiểu Chí nó lại xảy ra chuyện gì rồi à?”

Tất Hằng nói: “ Cháu nghi ngờ bệnh của cậu ấy là do có người hãm hại, trước khi chuyện này được chứng thực, tốt nhất không nên để người lạ tiếp cận cậu ấy, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Ba Đào hỏi: “ Tiểu Hằng, có phải cháu đã phát hiện ra chuyện gì rồi phải không?”

Tất Hằng đáp: “ Phát hiện một chút manh mối thôi ạ, nhưng có vài thứ cần phải xác nhận lại đã.”

Tất Hằng lớn hơn Đào Lập Chí vài tuổi, từ nhỏ đã thông minh giỏi giang, làm việc cẩn thận, ba Đào rất yên tâm về cậu. Ông cũng biết Tất Hằng không phải là người chuyện bé xé ra to, bởi vậy nghe cậu nhắc nhở như vậy, ông liền để trợ lí liên hệ sắp xếp vài tên vệ sĩ qua đó. Ông chỉ có một thằng con trai này thôi, ngốc thế chứ ngốc nữa mà chả phải lo à?

……

Nhà ma trong khu vui chơi cũng không phải là nơi được hoan nghênh cho lắm, người nhát gan thì sợ không dám vào, kẻ gan dạ biết trong đó toàn đồ giả, không thèm vào, còn người bình thường đến thăm thú vượt cửa ải, có khi kích động lên còn tẩn lại đám ma quỷ trong đó một trận.

Nhân viên đóng vai ma trong này qua ngày cũng không dễ dàng gì, mới đầu còn có thể bị chính mình dọa sợ chứ đi dọa người khác lâu rồi cũng quen, không dọa nổi chính mình nữa.

Nhưng hôm nay lại có chút khác lạ, vừa mới vào nhà ma đã thấy lạnh run người, lẽ nào hôm nay máy sưởi mở không đủ ư?Nhìn về phía cuối nhà ma luôn có cảm giác như có thứ gì đó kinh khủng lắm, khiến mỗi người cảm thấy bỗng dung có chút nặng nề. Nhưng nghĩ lại lại thấy là lạ, chắc đó chỉ là ảo giác thôi.

Rất nhanh sau đó, vị khách đầu tiên bước vào rồi.

Vị khách này là chủ một kênh live stream style kinh dị, cũng không nổi tiếng cho lắm, chỉ có vài vạn fan hâm mộ mà thôi. Cậu ta từng đi qua rất nhiều nhà ma, to có nhỏ có, còn đi qua đủ thể loại mật thất, rèn ra được một trái tim cực kì “sắt thép”, không hề biết sợ.

Hôm nay cậu cầm theo một chiếc điện thoại đi vào, dáng vẻ nhàn nhã như đi dạo vậy. Dù gặp phải đám ma treo cổ, ma sờ chân, ma búp bê ... gì đó cậu cũng không sợ hãi chút nào, thi thoảng còn chỉ tay múa chân nói này nói nọ, thậm chí còn dừng lại seo phi vài tấm với chúng nữa.

Thế mới nói, mấy trò trong nhà ma đâu đâu cũng như vậy, tương lai của nó có vẻ càng ngày càng không được ổn cho lắm. Mang tiếng nhà ma mà không dọa được người khác thì có gì thú vị nữa? Tất nhiên việc này không tính cái đám yêu nhau kia, anh anh em em rồi kéo nhau vào nhà ma, cũng “kích tình” lắm.

Nhân viên nhà ma cũng thấy bó tay rồi, cả người ngập tràn cảm giác thất bại.

Thế nhưng, đúng vào lúc bọn họ cảm thấy thất vọng, phía cuối nhà ma đột nhiên vang lên một tiếng gào thét thất thanh!

Mấy nhân viên bỗng chốc lên tinh thần, cực kì kinh ngạc: Đây là tác phẩm của vị đồng nghiệp thần tiên nào? Hiệu suất công việc bỗng dưng tăng vọt thế?!

Vị khách nam này thực sự bị cái sự một màu nhạt nhẽo của nhà ma làm cho nhàm chán rồi. Bỗng dưng khi đi qua căn phòng có chứa một chiếc quan tài, chả thèm nghĩ đã mở nắp ra, chắc mẩm bên trong kiểu gì cũng lắp cơ quan để khi mở nắp quan tài sẽ có một con ma đột ngột bật người dậy, đúng là một vở ác kịch kinh điển.

Có điều sau khi cậu đẩy nắp quan tài đó ra, chẳng có thứ kì quái gì từ bên trong nhảy ra cả, điều này khiến cậu ta ngạc nhiên một chút.

Trong quan tài chiếu ra chút ánh đèn xanh âm trầm kì dị, tiếng dương cầm âm u léo lắt từ xung quanh truyền tới, cộng thêm cả chút hơi lạnh phả ra từ phía dưới chân khiến cậu phải rùng mình.

Cậu chỉ ngạc nhiên bởi nhà ma này lại có thể tạo ra bầu không khí chân thật đến thế, sau đó bèn ngó đầu nhìn vào bên trong quan tài. Cậu dứt khoát nhìn vào bên trong, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng vẫn bị dọa hết hồn!

Chỉ thấy khuôn mặt của cô gái nằm trong quan tài dưới ánh đèn LED xanh càng thêm trắng bệch. Cô nằm im trong đó, hai mắt nhắm nghiền, im lặng tới mức gần như không hề hô hấp. Càng đáng sợ hơn chính là trong quan tài ngập tràn một luồng khí lạnh lẽo âm u, đây chính là một người chết đó! Tay của cậu đắt trên quan tài, lạnh lẽo hệt như đặt trên một khối băng vậy, chỉ liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, da gà da vịt nổi hết cả lên, ngay cả tim cũng hẫng đi một nhịp.

Đúng lúc cậu đang hoảng sợ, đôi mắt cô gái vốn đang nhắm lại, đột ngột mở ra.

Cô âm trầm nhìn thẳng vào mắt cậu, khóe môi cứng nhắc nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Cậu chỉ cảm thấy da đầu run lên, thất thanh hét một tiếng, vội vã lùi ra về hai bước, ngã ngửa ra sau!

......

Cố Phi Âm cảm thấy chính mình dường như lên tới thiên đường luôn rồi. Công việc mới này không những không mệt mỏi, nơi làm việc còn ấm áp không bị gió thổi, tốt hơn công việc cũ nhiều lần rồi, không, còn tốt hơn gấp trăm lần ý chứ!

Cũng bởi công việc mới quả thực quá tốt, tốt đến mức cô vô tình nằm ngủ mất tiêu luôn rồi, có thể không ngủ ư? Ở tòa nhà bỏ hoang bốn phía gió thổi lồng lộng, mỗi tối chân tay cô đều lạnh cóng, phải nói là chưa bao giờ được hưởng tí ấm áp nào. Lúc gặp phải mưa to gió lớn, cô còn phải cẩn thận không để chăn bị mưa ướt hết. Đến nơi này tự dưng có chỗ ấm áp như vậy để nằm, cô hạnh phúc đến mức sắp ngất luôn. Vẫn là có người khách nào đó đến mở quan tài liền đánh thức cô, tiếng mở lắp quan tài khiến cô tỉnh táo trong phút chốc, cô cực-kì-kinh-hãi! Trong lúc đi làm ngủ quên mất như vậy thì làm sao xứng đáng với sự coi trọng của ông chủ, làm sao xứng đáng với công việc tốt như thế này được chứ?

Cô đột nhiên mở hai mắt, đối diện hai con mắt khác... người đến là nam, trợn mắt lên nhìn cô, hình như bị dọa đứng hình rồi.

Là khách tham quan à.

Cô kéo hai khóe miệng, nhếch lên để lộ ra một nụ cười từ bi thiện lành nhất.

“ Á á á ... !!!”

Rầm một tiếng, nắp quan tài lại được đậy lên, sau đó là tiếng bước chân người bỏ chạy tán loạn.

“ Chủ nhà chủ nhà, anh đâu rồi?”

“ Ha ha ha tui cười tui ngất á, ai bảo cậu suốt ngày tỏ ra anh hùng cơ, không phải chỉ là một cô gái đóng giả xác chết thôi à? Có bị dọa đến mức ấy không hả?”

“Hu hu hu lẽ nào mấy người không cảm thấy cô gái nằm trong quan tài ấy đáng sợ sao? Lúc cô ta mở mắt tôi còn tưởng cô ta định nhảy ra ăn thịt tôi nữa chứ!”

“ Chủ nhà chủ nhà, anh quay lại nhanh đi, cả điện thoại cũng không cần nữa à?”

......

Cố Phi Âm nằm trong quan tài ngày đầu tiên, ngoài sáu mươi tệ tiền công còn được nhận thêm một lì xì sáu tệ nữa. Đây là thể loại công việc thần tiên gì chứ, cô nhất định không thể để mất được!

Tác giả có điều muốn nói:

Cố Phi Âm : Ăn quá nhìu oán khí nên bị rò rỉ, ợ ~






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch