Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 163:

Chương 163




Cô muốn cầu cứu, liều mạng đạp cái ghế và cái bàn, cô còn có thể nghe được mọi người nói chuyện bình thường, thoải mái nhàn nhã, giống như không ai phát hiện cô sắp bị bóp cổ chết.

" Sao đột nhiên cúp điện vậy ta? Không lẽ đứt cầu dao hả?

"Bị cúp điện rồi, vậy thì.. vậy thì.. khỏi đánh nữa."

" Đừng có đùa, tôi thua mấy trăm vẫn muốn gỡ lại nha, tranh thủ thời gian đi kiểm tra một chút, không bị cúp điện còn đỡ, bị cúp là thôi xong.”

"Cũng thật là… năm hết tết đến vậy mà còn bị cúp điện”

"Mẹ nó, lạnh quá, sao bỗng dưng lạnh thế? Ha ha, chắc là Dư thúc trở lại hả?”

"Cô đừng nói hươu nói vượn. . ."

Cung Tư Tư chỉ cảm thấy rùng mình, cô nghe tiếng người trong phòng mở cửa phòng, lần lượt từng người đi ra ngoài, tiếng nói càng ngày càng xa, chả ai hỏi cô một câu, giống như cô chết ở đây cũng chẳng sao

Cô bị dọa đến cả người run rẩy, hai tay che cổ, sau đó cô nắm được một đôi lạnh như băng, đầy nếp nhăn. . .

Nếp nhăn? Mấy người trong phòng chơi mạt chược đều là khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặc dù đều lao động chân tay, nhưng chẳng qua chỉ có nếp chai, còn cực kỳ chắc nịch, sẽ không phải nếp nhăn, da lỏng lẻo, kéo lên toàn là da như này…

Trong lòng Cung Tư Tư phát lạnh, chợt nghĩ đến bố chồng của cô.

Chẳng, chẳng lẽ là ông ta trở về tìm cô báo thù?

. . .

Mấy người đàn ông trưởng thành xách về cái công tắc điện, phòng lại sáng sủa lên, hội chị em đánh bài thở phào nhẹ nhõm, nói : “ hên quá”, không mất điện thật. Nếu mất điện thì mạt chược không đánh được, mấy người trở về phòng, ngoài ý muốn thấy Cung Tư Tư nằm dưới đất, bất tỉnh.

Mọi người kinh hãi, nhanh đỡ người từ dưới đất lên, thấy sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy từng dòng, hô hấp yếu ớt, trên cổ còn có mấy dấu tay xanh tím.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc không thôi, không hề hiểu chuyện gì đang xảy ra?

Bởi vì Cung Tư Tư bị bóp cổ đến ngất xỉu, hai anh em trong phòng ngủ cũng dậy. Suốt mấy ngày nay, hai người bận bịu canh hai đêm, thật không chịu nổi, lúc này mới trở về ngủ, không ngờ gặp được chuyện này.

Nhất là chồng Cung Tư Tư, con trai thứ ba của cụ ông Dư, nhìn vợ mình bị người khác bóp cổ, mặc dù bây giờ đã tỉnh, nhưng anh vẫn bực không chịu được, huống chi anh vừa mất bố, hiện tại vợ cũng suýt chút nữa mà chết “ chuyện gì xảy ra? Ai bóp?”

" Không, không biết nữa! Chúng tôi trở về đã thấy thím Cung như vậy, vừa nãy cúp điện tôi ra cùng mọi người, tôi không bóp cổ nàng, hơn nữa tôi và cô ấy không oán không hận, bóp cô ấy làm gì?”

"Tôi cũng vậy, lúc ấy mất điện tôi là người đầu tiên mở cửa, tôi không thể làm gì cả! Tôi muốn thắng chút tiền thôi, tôi giết người vì ngại mình sống lâu rồi sao?

"Con tôi còn nhỏ, tôi làm mẹ nó mắc gì vứt bỏ con mình đi giết người không có thù?

" Dư Tam à, anh cũng nên dùng não suy nghĩ, ở đây đông người thế này, ai sẽ chọn lúc này để giết người hả?”

". . ."

Một phòng gồm tám người, trừ Cung Tư Tư thì còn bảy người, bảy người này đều là hàng xóm láng giềng với nhau, bình thường cũng biết rõ hoàn cảnh mỗi nhà, bọn họ quả thực không có thâm cừu đại hận, chẳng vì lí do gì đi giết Cung Tư Tư, huồng hồ ngay trước mặt mọi người.

Con trai thứ ba ôm Cung Tư Tư về phòng, Cung Tư Tư đã tỉnh, nhưng yết hầu bị bóp tổn thương, cuống họng vô cùng đau đớn, hít một hơi cũng đau, chứ nói chi là uống nước hay nói chuyện, con trai thứ ba nói:” Em ngủ trước đi, anh đến bác sĩ lấy thuốc cho em”

Trong lòng Cung Tư Tư lại hoảng sợ, lôi kéo con trai thứ ba không cho đi, anh ta vỗ đầu cô nói: "Anh lập tức trở về, em đừng sợ."

Thấy chồng mình không quay đầu lại, Cung Tư Tư run rẩy lấy chăn mền bọc kín người, nghĩ tới ghĩ lui, cô lấy điện thoại ra, nạp thẻ xong mới gõ tin nhắn, tay cô run run, viết lại hết sự tình cô gặp phải trong tối nay, sau đó hỏi đối phương nên làm gì? Có nên mời đạo sĩ đến làm phép? Cô rất sợ hãi, chuyện này xảy ra quá kỳ dị, không đơn giản chút nào… Ông già kia đã biến thành lệ quỷ đến tìm hai người báo thù!

Nhìn một phòng đầy người đã đi không ít, nhóm cô hồn dã quỷ dẫn Cố Phi Âm đến cửa sổ phòng con trai thứ ba, may mắn nhà họ Dư thuộc kiểu hai tầng đơn giản, một tầng có bốn phòng, từ trái snag phải xếp chỉnh tề. Trên lầu là để người nhà ở, con trai thứ ba ở lầu một dựng tạm một cái giường, Cung Tư Tư thì núp trong chăn nhắn tin với người ta,

Gửi tin nhắn đi, nhưng chỉ nghe mấy tiếng ồn ào bên cửa sổ, bởi vì trong phòng quá mức yên tĩnh, một chút tiếng động sẽ nghe rất rõ, cô giật mình la lên. Cuối cùng chịu không nổi tính tò mò, cô kéo chăn mền, vụng trộm ra bên ngoài nhìn. Lỡ nhìn thôi, đã làm cô sợ vỡ mật —— màn cửa bị kéo lên lộ ra một khỏang trống, dần dần, lộ ra một cô gái tóc dài đang đứng ngoài cửa sổ. Dưới ánh trăng huyền ảo, cô ta buông xõa mái tóc dài, có thể mờ mờ thấy khuôn mặt trắng bệch và ánh mắt đen như mực chứa đựng sự khát máu.

Cô gái tóc gài duỗi cô nhìn vào từ cửa sổ, dáng vẻ đấy, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.

"Cốc, cốc, cốc, cốc"

Tiếng gõ cửa vừa nhỏ vừa nhẹ, giống như quỷ gõ cửa. Cung Tư Tư bị dọa đến nỗi người nổi hết da gà, ngay cả đau nhức vùng cổ cũng quên sạch, ữ qur tóc dài này tại sao lại muốn tìm cô? Tại sao tới gõ cửa sổ phòng cô? Khi cô đang rơi vào sự ngờ vực, thì cô gái tóc dài ngoắc tay, tựa như đang gọi ai đó ra.

"Tiểu Dư, Tiểu Dư. . ."

"Mau ra đây thôi. . . "

"Đừng chơi ở đây nữa, mau ra đây tôi tìm ông có chút việc”

Giọng nói yếu ớt của cô gái tóc dài, mỗi câu mỗi chữ truyền vào trong lỗ tai cô, khiến đầu óc cô sắp vỡ tung, tê cả da đầu, che miệng lmuốn quên cả hô hấp! Trong đầu cô ta đang nghĩ, “ tiểu Dư” trong miệng cô gái tóc dài là ai? Chẳng lẽ chính là bố chống cô sao?

Bố chồng cô vì sao ở trong phòng cô? Vừa nãy bóp cổ cô cũng là ông ấy?

Cung Tư Tư choáng váng, cơ thể cô cứng đờ, run rẩy, ngay cả điện thoại đang kêu cô cũng không thèm đếm xỉa tới, thậm chí cảm thấy âm thanh đó như cái bùa thổi mệnh, hận không thể lập tức ném điện thoại di động đi!

"Ông mau ra đây đi, tôi hỏi ông chút chuyện liền đi "

"A. . . Ông muốn báo thù?"

"Được rồi, vậy ông báo thù nhanh nha, báo xong chúng ta nói tiếp, tôi chờ ông ở ngoài, hế hế”

Bộ dáng âm u, kinh khủng đấy, kèm thêm ý tứ trong câu nói rõ ràng quá mức, khiến tuyến phòng tuyến trong lòng Cung Tư Tư hoàn toàn sụp đổ. Cô xé rách cuống họng, gào lên một cái, miệng điên cuồng nói: “ Không…không phải tôi, tôi không có giết ông, tôi không có giết ông! Ông không thể tìm tôi báo thù, ông muốn báo thù thì tìm anh ta, tôi vô tội”

"Oan có đầu nợ có chủ, ông không thể giết tôi, tôi là vô tội, tôi không thể chết, tôi không muốn chết!

" Cái thằng già này! Cút ngay cho tao! Cút! ."

" Hòa thượng và đạo sĩ đang ở ngoài, chúng mày lạm sát kẻ vô tội bọn họ sẽ bắt chúng mày đi, đánh chúng mày hồn phi phách tán!”

Giọng người phụ nữ chua loét và khàn khàn, thần thái điên loạn, giống như trúng tà- đề phòng nhìn bốn phía. Cô ta hình như nhìn thấy một bóng lưng gù, bóng dáng đấy cô rất quen thuộc, gần như giống bố chồng cô như đúc, ngay cả quần áo trên người, cũng là tận mắt cô nhìn nó được mặc vào.

Ông cụ Dư lòi đôi mắt trắng dã, nhìn cô ta chằm chằm, tay duỗi thẳng, một lần nữa bóp cổ cô.

Cung Tư Tư như bị điên bò khỏi giường, lảo đảo chạy ra bên ngoài, miệng nói lung tung: "Không phải tôi, không phải tôi giết ông, tôi không có giết ông, không phải tôi . . Không phải! Cút, cút đi!"

"Cứu mạng , cứu mạng! Có người muốn giết tôi!"

" Bố, thật xin lỗi, van cầu ngài đừng có giết tôi, tôi không phải cố ý, tôi thật không phải cố ý. . ."

Dù trong nhà bây giờ không có mấy người, nhưng trong nhà chính vẫn còn mấy cụ bà khóc tang. Những cụ bà này tuy già những chưa có điếc, bây giờ nghe nàng dâu thứ ba la như vậy, còn nói lung tung gì đó, cực kỳ không hiểu đồng thời thấy kỳ lạ và hoài nghi, câu đó có ý gì? Nàng dâu thứ ba giết ai? Còn kêu bố? Có khi nào cô ta giết ông cụ chăng?

Nhóm cụ bà còn đang nghi ngờ, lại nghe"Xoảng——" một tiếng, là tiếng chén rơi xuống đất.

Các bà quay đầu lại nhìn, chỉ thấy con trai thứ ba đứng tại cổng, vẻ mặt đen xì cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn trừng lớn, xông lên nắm lấy Cung Tư Tư cả giận nói: "Cô, cô đang nói cái gì? Cô lặp lại lần nữa? ! Cô giết ai?

Cung Tư Tư bị giật mình tỉnh lại, ngơ ngác nhìn chồng, ấp úng nói: "Em, em, em không có. . ."

Con trai thứ ba nghiến răng nghiến lợi nói: "Bố ruột cô và là nhạc phụ tôi hiện tại đang sống rất tốt. Một người bố khác của cô chính là người đang nằm trong quan tài, cô nói, bố tôi chết không có quan hệ với cô?”

Cung Tư Tư cuống quít lắc đầu: "Không có, không có, không có quan hệ gì với ta!"

Cô đang muốn giải thích, đã thấy ông cụ Dư bay tới, lưng ông còng còng, âm u nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt quỷ dị, "Chính là cô giết tôi, là cô giết tôi."

Cung Tư Tư lặng người nhìn ông, toàn thân cứng ngắc, yết hầu trượt lên trượt xuóng, nói không nên lời.

Con trai thứ ba nhìn ánh mắt quái dị của Cung Tư Tư, quay đầu lại nhìn, đáng tiếc không thấy gì.

Tiếp đấy, một tiếng "phanh ——" thật lớn! Quan tài đang như vậy mà lật xuống đất, thi thể ông cụ Dư lăn ra. Toàn thân ông căng cứng, vừa gầy vừa nhỏ, gương mặt lõm, hai mắt mở to. Hướng cụ nhìn về chính là Cung Tư Tư!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch