Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 48:

Chương 48




"Tôi cũng vậy. . ."

Bị vả vào mặt không trượt phát nào, với bộ dạng này, còn dám nói chuyện bá chiếm nhà ma à!

. . .

Một đoạn này phát sóng hiệu quả tốt chưa từng có, bởi vì màn ra mắt đột ngột kia thật sự là quá dọa người, nhất là dáng vẻ cô gái tóc dài kia bước ra từng bước một, trong miệng còn đang nói gì đó "Răng. . . Răng. . . trả lại cho tôi. . . trả lại cho tôi. . .", bốn người Nhậm Khôn, Viên Cao Minh, Mã Áo, Hà Khang bị cô đuổi theo một đường tới khi ra khỏi nhà ma, dáng vẻ hoảng loạn chạy không lựa đường rất dọa người, lại có chút khôi hài.

Hơn nữa hậu kỳ còn đặc biệt cho bọn họ một cái cận cảnh, cận cảnh rõ ràng quãng đường chạy trốn từ trong nhà ma đến quảng trường, khiến người xem nhìn thấy vừa sợ hãi vừa muốn cười.

Nhất là đến cuối cùng biết con ma kia đuổi theo bọn họ, là bởi vì Viên Cao Minh không cẩn thận làm rớt răng giả của cô, cũng làm mọi người khiếp sợ không thôi, dở khóc dở cười để lại một mảnh ha ha ha ha trên màn hình.

"Ha ha ha ha đây lẽ nào là thảm án răng giả trong truyền thuyết sao?”

“Cười chết tôi rồi, nhìn là biết Viên Cao Minh bị dọa sợ đến điên rồi, lại còn làm rụng luôn cả răng giả của chị ma nữ kia nữa.”

“Có chút muốn đi nhà ma này rồi đấy, muốn thử một chút cảm giác bị dọa này, vậy là có ngay “đồ đôi” với thần tượng rồi."

Viên Cao Minh nhìn đến một đoạn này thì thật là hận không thể đập đầu xuống đất, dù có xem lại bao nhiêu lần, anh đều có chút không tiếp thu được, còn có nỗi. . . sợ hãi đó.

Anh tắt TV, chuẩn bị đi uống chút rượu cho bình tĩnh lại —— Anh nghĩ, lúc này người muốn bình tĩnh không chỉ có mình anh, dù sao Nhâm Khôn bọn họ chạy trốn cũng không chậm hơn anh chút nào đâu.

Khi Cao Tài gọi điện thoại tới, anh đã uống mấy chén nhỏ, có chút lâng lâng nói: "Làm sao vậy? Anh cũng đến cười nhạo tôi sao?"

Cao Tài nghiêm túc nói: "Cô gái tóc dài dọa các cậu ở nhà ma kia là người thật sao?"

Viên Cao Minh nói: "Đúng vậy, lúc ấy chúng tôi thật sự cho rằng cô ta là ma, còn tự mình đi tìm đạo diễn, nhưng đạo diễn nói là người thật. Tôi không cẩn thận làm rớt răng giả của cô ta, còn phải bồi thường một ngàn tệ đấy."

Cao Tài trầm mặc một khắc, không nói gì thêm nữa, cúp điện thoại.

Không lâu sau, Viên Cao Minh lại lần lượt nhận điện thoại từ Khương Uy, Lý Thịnh cùng Tôn Nhất Nhất gọi tới, anh cho là bọn họ đều là đến cười nhạo mình, cũng chuẩn bị tốt việc phản kích, nào biết đối phương căn bản không phải đến cười nhạo anh, mà là tới hỏi về cô gái tóc dài kia, vấn đề còn không khác nhau lắm, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn đi tìm kiếm kích thích sao? ? ? Sao lại nghĩ quẩn trong lòng thế chứ!

. . .

Ngày hôm nay Cố Phi Âm đi làm, phát hiện ông chủ thần tiêni đặc biệt cười rất vui vẻ, buổi họp sớm, đặc biệt biểu dương: "Tiểu Cố, cô làm cực kì tốt, rất đặc biệt, cô quả thực chính là thiên tài của bộ phận chúng ta, là người sinh ra vì bộ phận này! Các cô cậu đều phải học tập Tiểu Cố."

Cố Phi Âm được điểm danh biểu dương, cao hứng nhếch nhếch miệng.

Thần tiên lãnh đạo: "Nhìn đi, phải làm được giống Tiểu Cố vậy, lúc nào cũng nhớ rõ là đang làm việc trong nhà ma, bất cứ lúc nào cũng không được thả lỏng."

Nam nhân viên đóng vai cương thi bị Viên Cao Minh bắt lại kia, lén lút nhìn Tiểu Cố một cái, còn thật muốn thỉnh giáo cô một chút đến tột cùng phải làm sao để dọa người trong vô hình, tùy thời tùy chỗ?

Nói thật ra, đại khái là thiên phú trời cho đi?

"Phải rồi, chúng ta buổi tối cùng nhau đi ăn đi, tôi mời khách, mọi người muốn ăn cái gì thoải mái gọi."

Các đồng nghiệp vẻ mặt kích động, sôi nổi giơ tay nói: "Ăn lẩu, ăn lẩu đi, ngày đông rét buốt thế này nên đi ăn lẩu!"

Ông chủ thần tiên vỗ bàn đồng ý: "Được, liền ăn lẩu."

Ăn lẩu? ! Ông chủ thần tiên lại mời ăn lẩu!

Cố Phi Âm giật mình, thần tiên ơi, lúc còn sống, cô cũng có thể ăn được món lẩu trong truyền thuyết đó ư? ? ?

Nghĩ đến hành trình đi ăn lẩu tối nay, cô làm việc cũng rất có tinh thần, khiến nhóm du khách nghe danh mà đến hôm nay chơi cực kì đã, người có chút nhát gan thậm chí vừa đến cửa liền bị dọa đi ra, không dám vào. Đúng thật là không dám vào, đứng ngoài cửa đều có thể ngửi được một mùi máu tanh phảng phất như có như không, làm cho bọn họ cảm giác phía cuối nhà ma thật sự có ma quỷ đang chờ bọn họ, muốn cắn nuốt bọn họ.

Mà một ít người dũng cảm, mấy trò mèo ở phía trước quả thật không dọa được bọn họ, tuy rằng cũng là kinh hồn táng đảm, nhưng cũng vượt qua hết, chỉ đến khi đứng trước mặt quan tài liền có chút chịu không được.

Chiếc quan tài an an tĩnh tĩnh nằm ngang ở nơi đó, thế nhưng lại làm cho bọn họ cảm giác chính là rất không tốt, tựa như có cái gì đó kích thích vào thẳng linh hồn bọn họ, tiềm thức đang cảnh báo cho bọn họ biết nhanh chóng chạy thoát thân!

"Anh đi mở đi."

"Anh đi anh đi đi."

“Không phải chính anh nói tiết mục làm giả sao, bây giờ đi mở nhanh đi!"

"Anh cũng nói mình lá gan to lắm mà, nhanh đi mở đi chứ!"

". . ."

". . ."

Đương nhiên người gan dạ hơn một chút đó, sợ hãi rụt rè đi lên mở quan tài ra, nhìn một mắt liền thấy bên trong có một đôi mắt to đen như mực đang mở to, mang theo cả vị máu dày đặc nhìn bọn họ, phảng phất bọn họ là mĩ vị được bưng lên bàn. Cô nhếch nhếch môi, cảm giác như them đến nhỏ dãi khiến da đầu bọn họ run lên. . .

Tiếng gào thét đầy kinh hãi vang lên, như thể làm bay cả nóc nhà, chạy trốn cũng không chậm hơn bọn Viên Cao Minh chút nào.

Chạy thoát ra ngoài liền muốn lên mạng kể lại quá trình đi nhà ma của mình, con ma kia. . . Là rất rất rất đáng sợ! ! !

Có điều thời gian này trên mạng đã sớm nổ tung, nhà ma trong khu vui chơi thành phố A còn lên cả top 1 hot search, thảo luận đều nói về con ma trong quan tài, làm người có thể đáng sợ đến vậy, đó cũng là một loại thiên phú.

Nữ quỷ áo đỏ mắt thấy lại có một bạn nhỏ bị dọa thét chói tai chạy tóe khói ra ngoài, nhịn không được chậc chậc hai tiếng. Loài người ngu xuẩn đúng là muốn chết, cô một con quỷ còn cảm thấy cô gái tóc dài khủng bố đến lợi hại, đi đường đều muốn cách xa cô một chút. Bởi vì khí tức của cô ấy lúc này cực kì giống con lệ quỷ bị ăn trong nhà hát, con quỷ kia trên người mang theo mùi vị tàn nhẫn của chết chóc và tranh đoạt vô cùng dày đặc, mùi máu tanh kia càng khó tiêu hóa mất đi.

Hiện giờ cô gái tóc dài tuy rằng mang hình dáng con người, thoạt nhìn không đáng sợ như con quỷ kia, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Dù cô ấy chỉ là trợn tròn mắt nhìn cô, đều khiến cô cảm thấy như chính mình sắp bị ăn mất.

Thân là một con quỷ cảm giác của cô càng sắc bén, mà con người tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng giác quan thứ sáu thường thường là rất chuẩn xác.

Sợ hãi, nguy hiểm.

. . .

Cố Phi Âm cả một ngày đều rất hưng phấn, vừa hưng phấn lại vừa chờ mong, chờ bữa lẩu buổi tối nay, chỉ nghĩ tới một chút, cô liền thèm đến mức nước miếng đều chảy xuống. Lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian làm việc trôi qua lâu như vậy. . .

Không dễ dàng mới chờ đến lúc tan tầm, cô rốt cục có thể đi ăn lẩu!

Ông chủ thần tiên lại lặng lẽ nói với cô: "Có người tìm cô, cô lát nữa đi ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe màu trắng 21, vào trong đó là được."

Cố Phi Âm: ". . ." Không, cô muốn ăn lẩu.

Cố Phi Âm: "Tôi có thể không đi không?"

Ông chủ thần tiên cười cười, "Cô đúng là ngốc, tìm cô chính là tổ tiết mục《 người thắng làm vua 》, bọn họ tìm cô, là bởi vì trong tiết mục kì này cô biểu hiện rất đặc sắc, không chừng là muốn tìm cô vào làm trong đài truyền hình của họ đấy, cơ hội rất tốt đó!"

Cố Phi Âm nghĩ nghĩ nói: "Ngày mai đi được không? Hôm nay chúng ta cùng đi liên hoan, tôi muốn ăn lẩu."

Ông chủ thần tiên: ". . ."

Ông chủ thần tiên một lời khó nói hết nhìn Cố Phi Âm, sao ông lại cảm thấy trong đôi mắt đen như mực này có một niềm khao khát không gì cản nổi, giống như đi ăn lẩu là điều mong mỏi cuối cùng vậy. Ông có chút cảm khái nhìn cô gái khủng bố âm trầm kỳ thật ngốc nghếch này lại thích đoàn đội của mình như thế, xem ra ông rất chi là có năng khiếu làm lãnh đạo đó nha.

Ông xoay người đi gọi điện thoại, hai người trò chuyện trong chốc lát, sau đó cúp điện thoại.

Ông hì hì cười nói: "Vậy được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu."

. . .

Nồi lẩu bằng đồng óng ánh dầu sôi lên, gắp một miếng dạ dày thả vào trong nồi một lát, chấm một chút nước chấm thơm lừng được pha một cách đặc biệt, thêm rau thơm tỏi băm cùng hành thái nhỏ, còn có cải củ băm nhỏ, cuộn lại đút vào miệng!

Ăn ngon quá đi, cô cho tới bây giờ chưa được ăn món nào ngon như vậy, còn ngon hơn cả mùi vị của lệ quỷ kia nữa. Còn có món dưa muối này, bọc thịt bò cay, thả vào nồi nấu trong chốc lát liền vớt lên, chấm thêm nước chấm, vừa thơm vừa mềm!

Sao có thể ăn ngon như vậy?

Lại có lòng vịt này nữa, nhúng vài lượt cho nóng lên, chấm thêm nước chấm đặc biệt rồi bỏ vào miệng, giòn ngon cực kì. Còn có cá này, tôm này, cả hoàng hầu (động mạch chủ của trâu bò hoặc lợn), thịt bò viên, tiết canh vịt, nấm kim châm, nấm hương, ngó sen, khoai tây. . .

Oa, nơi này là thiên đường đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Phi Âm: Nếu được làm việc trong quán lẩu thì hạnh phúc biết mấy? Suy nghĩ! (_mặt nghiêm túc_ )

Ông chủ thần tiên: ? ? ?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch