Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Là Vạn Cổ Chúa Tể

Chương 82: Lôi Nguyên Trì

Chương 82: Lôi Nguyên Trì
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Ngày kế tiếp, là mùng hai, bởi vì phải tiến vào bí cảnh Lôi Nguyên Trì để tu luyện, nên Diệp Vô Trần sáng sớm đã đến Lôi Cực sơn
mạch.

Trước khi rời đi, Diệp Vô Trần bảo A Lực đưa 100 cân thịt rồng đến phủ Mộc Lâm Sâm.

Mộc Lâm Sâm lại một trận kích động hảo huynh đệ.

Diệp Vô Trần đá hắn một cước, cười mắng, không có thịt rồng thì không phải là hảo huynh đệ hả?

Không có thịt rồng, đương nhiên vẫn là hảo huynh đệ.

Mộc Lâm Sâm này cũng rất hợp với tính hắn.

Không đến bao lâu, Diệp Vô Trần đã tới sơn môn Lôi Cực tông, gặp được tông chủ Phương Ngôn, Phương Ngôn hiển nhiên là đang chờ
hắn, thấy Diệp Vô Trần đến, Phương Ngôn cười nói: "Một thời gian không gặp, lại tuấn tú thêm mấy phần."

Kết thúc Sơn Hà Lôi Đài đến bây giờ, đã qua hơn hai mươi ngày.

Diệp Vô Trần cười nói: "Gương mặt này là trời sinh nên không có cách nào." Sau đó nói: "Thật ra ta cũng không muốn đẹp mắt như vậy
đâu."

Hoàn toàn chính xác, thật sự hắn cũng không muốn đẹp mắt như vậy.

Khuôn mặt thứ này, đẹp quá, dễ bị người ta ghen ghét.

Phương Ngôn cười ha ha: "Ngươi tiểu tử này, được tiện nghi còn khoe mẽ." Sau đó mang theo Diệp Vô Trần bay đến bí cảnh.

Lúc đầu, chỉ cần một nguyên lão mang Diệp Vô Trần tiến vào bí cảnh là được, nhưng Phương Ngôn lại kiên trì muốn từ mình dẫn đi.

Lôi Cực tông có đến mấy vạn đệ tử, có thể làm cho Phương Ngôn đặc thù chiếu cố như vậy, đoán chừng cũng chỉ có mình Diệp Vô
Trần.
"Nếu ngươi tu luyện gặp phải vấn đề gì, có thể trực tiếp tới tìm ta." Trên đường đi, Phương Ngôn nói, sau đó lấy ra một cái lệnh bài:
"Đây là lệnh bài của ta, về sau ngươi cầm lệnh bài này, có thể ra vào cung điện của ta."

Nhìn lệnh bài trên tay Phương Ngôn, Diệp Vô Trần chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Không thể không nói, có lệnh bài này của Phương Ngôn, làm việc ở Lôi Cực tông, có nhiều chỗ tốt.

"Lệnh bài này, có thể tiến Tàng Thư điện khong?" Diệp Vô Trần hỏi.

Phương Ngôn khẽ giật mình, tiếp theo cười nói: "Đương nhiên có thể, ngoại trừ một số cấm địa bên ngoài Lôi Cực tông, địa phương
khác ngươi có thể ra vào, bất quá, công pháp đứng đầu Lôi Cực tông cũng không có trong Tàng Thư điện, nếu ngươi muốn tu luyện
công pháp cao cấp nhất của Lôi Cực tông, có thể bái lão tổ Từ Tất Đắc làm vi sư, lão tổ Từ Tất Đắc đã nói, hắn cho ngươi thời gian, chỉ
cần ngươi nghĩ thông suốt, tùy thời có thể đến bái hắn làm thầy."

Diệp Vô Trần lắc đầu: "Không cần."

Hắn tiến vào Tàng Thư điện, cũng không phải là tìm công pháp gì.

Hắn rời khỏi Thần Châu đại lục cũng đã mười mấy vạn năm, hắn muốn vào Tàng Thư điện Lôi Cực tông là muốn đọc qua một số sách
về lịch sử mấy vạn này.

Phương Ngôn thấy Diệp Vô Trần vẫn không hề nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt, trong lòng thở dài, hắn không rõ vì sao Diệp Phong này lại cố
chấp như vậy, lại không chịu bái lão tổ Từ Tất Đắc làm vi sư, đây chính là chuyện người khác có hâm mộ cũng không được à.

Bí cảnh cách sơn môn Lôi Cực tông hơi xa, đi hơn một giờ, hai người mới đi đến cửa bí cảnh, Phương Ngôn dùng pháp quyết kỳ quái để
mở cửa bí cảnh, dẫn theo Diệp Vô Trần phi hành vào trong bí cảnh.

Không đến bao lâu, hai người đi tới một ngọn núi, cúi người xuống.

Phương Ngôn nói với Diệp Vô Trần: "Ngọn núi này, gọi Lôi Nguyên phong, tổ sư chúng ta có bố trí Lôi Nguyên đại trận, có thể không
ngừng hấp thụ Lôi Nguyên trên chín tầng trời, sau đó hội tụ trong linh mạch tâm ngọn núi này, tạo thành Lôi Nguyên Trì."

"Ở trong Lôi Nguyên Trì này tu luyện, có thể kiên trì càng lâu, thì hiệu quả càng tốt."

Phương Ngôn kiên nhẫn giải thích cho Diệp Vô Trần.

"Đệ tử tiến vào Lôi Nguyên Trì tu luyện, thời gian lâu nhất chính là bao lâu?" Diệp Vô Trần đột nhiên hỏi.

Phương Ngôn khẽ giật mình, cười nói: "Dài nhất chính là một ngày một đêm, ròng rã hai mươi bốn giờ, là thành tích của một đệ tử hạch
tâm hơn một ngàn năm trước, bất quá tử ngoại môn những năm trước, ở bên trong ngẩn ngơ lâu nhất, là hơn một giờ."

"Bình thường mà nói, tu vi càng cao, tâm chí càng kiên định, linh hồn càng mạnh."

"Tâm chí càng kiên định, linh hồn càng mạnh, thời gian dạo chơi bên trong càng lâu hơn."

Diệp Vô Trần gật đầu.

Tâm chí càng kiên định, linh hồn càng mạnh sao?

Hai người nói, đã đi tới đỉnh núi.

Ở giữa đỉnh núi, là một lôi hồ phương viên mấy ngàn mét vuông, lôi hồ trên không, lôi khí bốc hơi, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.

Bất quá, lúc Diệp Vô Trần và Phương Ngôn đi vào, đã có ba người ở bên cạnh lôi hồ, rõ ràng là lão tổ bí cảnh Trương Hưng cùng Lê
Thiên Thiên và Lâm Phi Vũ.

Lần này, hai người Lê Thiên Thiên, Lâm Phi Vũ cũng sẽ cùng Diệp Vô Trần, tiến vào Lôi Nguyên Trì tu luyện.

Lê Thiên Thiên nhìn thấy Diệp Vô Trần, ngòn ngọt cười: "Diệp Phong."

Diệp Phong gật đầu cười một tiếng.

Lâm Phi Vũ lại âm thầm hừ lạnh, trong lòng sát ý gợn sóng.

Những ngày này, mỗi ngày hắn đều nghĩ làm sao để giết chết Diệp Vô Trần.
Trương Hưng nhìn thấy Diệp Vô Trần, cười nói: "Diệp Phong, ngươi là Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, đợi lát nữa tiến vào Lôi
Nguyên Trì, phóng xuất ra Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, thì có thể hấp thụ càng nhiều Lôi Nguyên."

Diệp Vô Trần ừ một tiếng, cám ơn Trương Hưng đã hảo ý nhắc nhở.

Lâm Phi Vũ lại nói: "Hắn mặc dù Tam Hoa Tụ Đỉnh, Tứ Khí Triều Nguyên, nhưng là chỉ là Linh Thể bát trọng, coi như ở bên trong ngây
ngốc một giờ, cũng hấp thụ không bao nhiêu Lôi Nguyên."

“Coi như ta tùy tiện tu luyện, cũng có thể lâu hơn ngươi gấp 10 lần." Diệp Vô Trần đạm mạc nói.

Lâm Phi Vũ khẽ giật mình, cười xùy một tiếng: "Trò cười! Ngươi cho rằng ngươi là cao thủ Nguyên Đan cảnh thập trọng, lâu hơn ta gấp
10 lần? Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày à!" Nói xong quay người đi vào Lôi Nguyên Trì.

Lê Thiên Thiên thấy thế, cũng đi vào, Diệp Vô Trần cũng đi theo tiến vào Lôi Nguyên Trì.

"Hai tiểu gia hỏa này, mâu thuẫn rất lớn." Trương Hưng lắc đầu: "Lúc nào đó điều giải một chút đi."

Phương Ngôn gật đầu.

Ba người Diệp Vô Trần vừa vào Lôi Nguyên Trì, lập tức bị lôi khí trong Lôi Nguyên Trì che mất, cho dù là thực lực Nguyên Đan cảnh hai
người Lâm Phi Vũ, Lê Thiên Thiên cũng không nhịn được một trận tê dại.

Lâm Phi Vũ liếc xéo Diệp Vô Trần một cái, đột nhiên bước nhanh hơn, từng bước đi vào chỗ trong Lôi Nguyên Trì, Lôi Nguyên Trì càng
sâu thì Lôi Nguyên liền càng nồng đậm, tu luyện càng tốt.

Rất nhanh, Lâm Phi Vũ đã vào bên trong hai mươi mấy mét, sau đó ngừng lại, đây đã là cực hạn hắn có khả năng chịu đựng.

Lâm Phi Vũ thấy Diệp Vô Trần đang chậm rãi bước, cười lạnh: "Ngươi không tiến vào được cũng đừng miễn cưỡng, ngươi một Linh Thể
cảnh ở bên bệnh Lôi Nguyên Trì tu luyện, cũng không ai giễu cợt ngươi đâu."

Diệp Vô Trần lạnh nhạt nói: "Cũng chỉ có phế vật như ngươi, mới tiến vào hai mươi mấy mét đã dương dương tự đắc." Nói xong, bước
nhanh hơn, rất nhanh đã vượt qua Lâm Phi Vũ.

Lúc đi ngang qua Lâm Phi Vũ, Diệp Vô Trần liếc xéo đối phương một cái: "Nếu ngươi theo không kịp cũng chớ miễn cưỡng, sẽ không ai
giễu cợt ngươi đâu."

Lâm Phi Vũ thấy Diệp Vô Trần không ngừng bước vào chỗ, sắc mặt khó coi, toàn thân quang mang phun trào, điên cuồng thôi động
chân nguyên muốn đuổi theo Diệp Vô Trần, bất quá, hắn vừa đi mấy bước, đã cảm giác được lôi khí kinh người từ phía trước mãnh liệt
bắn tới.

Bình!

Lâm Phi Vũ bị đánh bay, một lần nữa đập xuống bên bờ, sau đó lăn trên đất cát, chật vật không thôi.

"Phi Vũ, Diệp Phong lĩnh ngộ được lực lượng Lôi cực hạn, cho nên, hắn đi xa hơn ngươi cũng là bình thường." Trương Hưng thấy thế,
mở miệng nhắc nhở: "Phải tránh nổi giận nhất thời, mau đi vào Lôi Nguyên Trì, tĩnh tâm thu nạp Lôi Nguyên tu luyện!"

Lâm Phi Vũ sắc mặt đỏ lên, hít một hơi thật sâu, đè xuống hận ý trong lòng, gật đầu với Trương Hưng: "Vâng, sư phụ."




Trang 42# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch