Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Ta Thiên Tài Như Vậy Vì Sao Còn Muốn Thu Đồ Đệ

Chương 27: Không, hắn là một kẻ bị bệnh thần kinh

Chương 27: Không, hắn là một kẻ bị bệnh thần kinh

“Bôn Lôi Quyền.”

Một đấm tung ra, sát khí bắn ra.

“Thật mạnh!”

Sắc mặt các vị trưởng lão đều thay đổi nhanh chóng, không còn chú ý đến thể diện nữa, dồn dập thi triển bí thuật của bộ lạc Cổ Viên, thuật Huyết Bộc Thuấn Di.

Đó là công pháp Thiên giai hạ phẩm giúp người đạt được tốc độ nhanh chóng, mạnh mẽ thoát khỏi vị trí cũ bằng cách làm bùng nổ một giọt tinh huyết.

Thuật Huyết Bộc Thuấn Di vừa được sử dụng, mọi người đã biến mất tại chỗ trong nháy mắt, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta giận sôi.

Nhưng!

Bọn họ nhanh thì tốc độ của đối phương lại càng nhanh hơn.

“Thái Hư Hỗn Độn bộ.”

Hắn thản nhiên thốt ra năm chữ, bọn họ vừa mới rời đi chỗ cũ, di chuyển được hơn một trăm mét trong nhát mắt thì đã bị đối phương đuổi theo, hơn nữa lại còn vượt qua.

“Cái gì?”

Ánh mắt của các vị trưởng lão đột nhiên co lại, hơi thở cũng đọng lại.

Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Bôn Lôi Quyền của đối phương đã rơi trên người bọn họ. Thế quyền ngập trời, chỉ một quyền rõ rang đã đánh ngược bọn họ quay về chỗ cũ.

Rầm rầm rầm…

Tất cả mấy vị trưởng lão đều bay ngược trở lại, đập mạnh trên mặt đất một cách, mỗi người bọn họ đều làm cho mặt đất bị nứt ra một hố to.

“Phụt!”

Gần như đồng thời, đám người phun ra một ngụm máu tươi, mặt trước quần áo đã bị phá nát hoàn toàn toàn, xương cốt ở trên ngực cũng bị lõm xuống, trông vô cùng thê thảm, không bằng cả một tên ăn mày trên đường phố.

Con ngươi Phương Thiên Nguyên co chặt lại, tim đập rộn ràng, bị khiếp sợ đến mức sắp ngừng hơi thở.

Giờ phút này, trong ánh mắt của hắn chỉ có bóng dáng đang đứng ở giữa không trung kia.

Mạnh mẽ!

Vô địch!

Làm cho hắn vô cùng nể phục.

Thiên tài luôn cao ngạo, chưa từng phục bất cứ một kẻ nào, nhưng vào giờ phút này, Phương Thiên Nguyên cảm thấy bản thân mình đã thực sự bị thuyết phục!

Mấy vị trưởng lão thê thảm bò dậy, tinh thần suy sụp đến cực điểm, run rẩy cầu xin tha thứ:

“Tiền bối tha mạng, chúng ta thật sự không biết tiền bối ở đây, đã quấy nhiễu đến tiền bối, mong tiền bối hãy tha tội...”

Nhưng chữ ‘tội kia còn chưa được nói xong, một giây sau, ánh kiếm của đối phương đã không phân phải trái mà lập tức đánh xuống.

Hào quang của một kiếm này nở rộ giống như một dải lụa rơi xuống từ ngân hà trên chín tầng trời, rạng rỡ lóa mắt, mãnh liệt hơn cả ánh mặt trời, làm cho người ta khó mà mở to mắt, cũng không dám nhìn thẳng.

Ầm ——!

Chiêu kiếm đánh lên người mấy vị trưởng lão không thương tiếc, lấy khí thế không thể đỡ được mà đánh trúng bọn họ.

Dao động bùng nổ, kiếm khí tỏa ra bốn phía.

Chỉ trong nháy mắt, mấy vị trưởng lão đã lập tức bị kiếm khí vô địch này đánh chết tươi.

Thậm chí, kiếm khí vô cùng mạnh mẽ, lực không giảm chút nào, cứ thế mà chém ra một vết kiếm to lớn dài hơn ngàn mét trên mặt đất!

Ầm ——!

Mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Phương Thiên Nguyên lại càng không ngừng rung động trong lòng.

Đây là dạng thần tiên gì?

Hắn không nói một lời, mở miệng ra chính là sát chiêu.

Hắn ra hai chiêu liên tiếp, lập tức giết chết tất cả những trưởng lão đang truy kích mình.

Phải biết rằng, tu vi của mỗi một vị trưởng lão này cũng đều ở trên mình, mỗi một vị đều có thực lực Sơn Hải Cảnh hậu kỳ, lục, thất trọng!

Đặt ở toàn bộ Đại Chu, đó cũng là một thế lực không hề tầm thường rồi.

Nhưng ở trong tay đối phương, lại chẳng vượt qua nổi hai chiêu, toàn quân đã bị tiêu diệt ngay lập tức!

Đây là người mạnh mẽ đến mức nào?

Ngang ngược đến mức nào?

Lại oai phong lẫm liệt đến mức nào?

Thực lực mạnh như thế, lòng tin cũng quyết đoán sát phạt như vậy.

Cao nhân!

Đây chắc chắn là một cao nhân!

Hiếm có trong thiên hạ!

Lúc này, đối phương đã hạ xuống, Phương Thiên Nguyên đang chuẩn bị tiến lên để quỳ lạy hành lễ với hắn, bộc lộ ý cảm ơn, nhưng lại thấy hắn bước nhanh đến trước thi thể của mấy vị trưởng lão.

“Tiền…bối…?”

Phương Thiên Nguyên bỗng cảm thấy hơi ngỡ ngàng, không biết hắn muốn làm cái gì.

“Trước tiên đừng hoảng sợ.”

Đối phương vẫy tay áo, ý bảo hắn hãy bình tĩnh lại, trong lúc Phương Thiên Nguyên đang cảm thấy không rõ lắm, lập tức thấy vị cao nhân đột nhiên ra tay với thi thể của mấy trưởng lão ở bộ lạc Cổ Viên, đánh ra một loạt những chiêu thức.

“Đại Thừa Kim Cương quyền.”

“Trảm Tuyết Kiếm Pháp.”

“Vô Địch Kim Cương chưởng.”

“Cuồng Phong Sư Tử Hống.”



“…”

Lúc này Phương Thiên Nguyên không nhịn được đã xuất hiện vô số những dấu chấm hỏi trên trán.

Tiền bối đang… làm gì vậy?

Bọn họ đã chết đến không thể chết hơn được rồi, sao tiền bối còn muốn thi triển công pháp một lần tiếp một lần như vậy, đánh thi thể của bọn họ thành từng mảnh, thành hạt bụi?

Đây là kiểu thao tác mê muội gì vậy?

Sau một lát, thi thể của tất cả vị trưởng lão cũng đã bị đánh cho tan thành tro bụi.

Hắn mới chậm rãi dừng tay lại.

Phương Thiên Nguyên thở nhẹ ra một hơi, nghĩ thầm, vị tiền bối này chắc hẳn đã kết thúc rồi chữ?

Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức thấy đối phương lại bấm ngón tay.

“Tật Phong Trảm Nguyệt Vũ! Mau!”

Sau một tiếng tiếng sắc lệnh, lập tức một cơn gió mạnh kéo tới thổi tung tro cốt của mấy vị trưởng lão kia bay khắp nơi.

“...”

Phương Thiên Nguyên hoàn toàn im lặng.

Người chết là lớn nhất, vậy mà ngay cả tro cốt cũng không buông tha, có phải hơi quá đáng rồi không?

Nhưng rốt cuộc người đó là cao nhân tiền bối đã cứu mình, mình cũng khó mà nói được gì, hắn hít sâu vào một hơi, chuẩn bị bước tới cảm ơn.

Nhưng không đợi hắn bước tới, người kia lại bày ra một một trận pháp.

“Đây là… Tụ Hồn trận sao?”

Phương Thiên Nguyên lại ngẩn ngơ ngay tại chỗ một lần nữa, lúc này mở Tụ Hồn trận ra làm gì chứ?

Sau đó, hắn lập tức thấy người kia dùng Tụ Hồn trận triệu tập hồn phách của mấy vị trưởng lão đi ra ngoài, rồi sau đó lại dùng một chiêu Bôn Lôi Quyền uy lực siêu phàm quét ngang qua, đánh cho hồn phách của tất cả bọn họ vụn vỡ thành bụi phấn.

Phương Thiên Nguyên: “...”

Vị tiền bối này không phải là đồ quái gở đấy chứ?

Làm xong tất cả những chuyện này, cuối cùng người kia cũng chịu dừng tay, thảnh thơi vươn vai một cái.

“Bây giờ an toàn rồi.”

Phương Thiên Nguyên suýt nữa phun ra một ngụm máu.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch