Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi

Chương 3: Cơ duyên xảo hợp 3

Chương 3: Cơ duyên xảo hợp 3




Càng quan trọng là, hóa ra đời hiện tại của cô là xuyên qua một quyển sách, quyển sách tên 《Thập niên 70: Nữ thanh niên tri thức xinh đẹp》.Đương nhiên, nữ chính thanh niên trí thức xinh đẹp đó không phải cô, trong sách cô là bạch nguyệt quang chết sớm của nhân vật phản diện. Bởi vì từ nhỏ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhân vật phản diện, dành cho nhân vật phản diện rất nhiều ấm áp, cho nên nhân vật phản diện đã đối xử vô cùng tốt với người có cảnh ngộ giống bạch nguyệt quang là nữ chính thanh niên trí thức xinh đẹp kia, làm chỗ dựa lớn nhất cho cô ấy.

Hứa Nặc nghĩ đến đây thì trong lòng dâng lên bi phẫn vô cùng.

Vì cái gì nhân vật phản diện lại trở thành chỗ dựa cho nữ chính thanh niên trí thức xinh đẹp, bởi vì cô ấy và bản thân có cạnh ngộ tương tự sao?

Không, không phải, bởi vì chính mình sắp chết. Trong sách nói, năm ấy nhân vật phản diện năm tuổi, bạch nguyệt quang sẽ bị mẹ mìn bắt cóc, không quá mấy ngày đã chết. Cô với nhân vật phản diện cùng tuổi, hiện tại đều đã lên hai tuổi.

Nói cách khác, qua hơn ba năm nữa, cô sẽ chết.

Cô còn chưa sống đủ đâu.

Đường Tuyết bước vào phòng thì thấy bộ dáng con gái nhỏ của mình nước mắt lưng tròng, lập tức bước nhanh chân đi qua: “Nặc Nặc có phải lại không thoải mái không?” Trong khi bà nói còn duỗi tay lau nước mắt cho Hứa Nặc: “Nặc Nặc nói cho mẹ, con có chỗ nào không thoải mái?”

“Không.” Hứa Nặc hít mũi, âm thanh non nớt mang nặng giọng mũi nghẹn ngào, bụng còn đặt biệt không cho mặt mũi “ùng ục” một tiếng.

Hứa Nặc: “…”

Không mặt mũi gặp người.

Cô ở trong chăn tránh né, lại bị Đường Tuyết cười kéo ra.

Đường Tuyết mặc xong quần áo cho Hứa Nặc rồi tựa cô vào đầu giường đất, bản thân cầm đũa gắp sợi mì vào miệng nhỏ của cô. Trong bát sứ trắng nứt có đựng một bát mì sợi nhỏ, một ít sợi mì màu vàng ruộm trong nước canh, bên trên còn rải chút hành thái xanh biếc.

Thật thơm.

Sau khi Hứa Nặc sinh bệnh ngày thứ ba thì nhìn thấy Hứa Ái Quốc - người cha đời này của mình.

Hứa Ái Quốc lớn lên mày rậm mắt to, cao to nhưng không phải cái loại này cơ bắp cuồn cuộn, mà giống như binh sĩ xuất ngũ đã trải qua huấn luyện.

Ông là tài xế đội vận chuyển, thường xuyên đi ra ngoài vận chuyển, đôi khi đi xa một tháng không được nghỉ. Nhưng mà Hứa Nặc biết làm tài xế xe vận tải có rất nhiều chỗ béo bở, mỗi lần Hứa Ái Quốc trở về đều cho cô và Hứa Thừa một ít đồ chơi hoặc món ăn mới lạ, có khi là quần áo lông.

“Ai da, tiểu tâm can Nặc Nặc của cha dậy rồi.”

Hứa Ái Quốc hôn lên khuôn mặt mộc của Hứa Nặc, cô cúi đầu còn thấy được Hứa Thừa đang treo ở dưới chân Hứa Ái Quốc.

“Em gái.” Hứa Thừa buông chân Hứa Ái Quốc ra, định bò lên giường đất, sau đó bị Hứa Ái Quốc xách cổ lên: “Em gái bị cảm, Tiểu Thừa không thể đi qua.”

Hứa Thừa bị Hứa Ái Quốc xách ở trong tay, hai chân đạp loạn xạ, giương nanh múa vuốt muốn trèo lên giường đất: “Thả, muốn, em gái.”

Hứa Ái Quốc một tay ôm Hứa Nặc một tay xách theo Hứa Thừa có chút không hiểu chuyện này, ông thả Hứa Nặc lại lên trên giường đất, sau đó ấn Hứa Thừa xuống, nói chuyện thân mật với Hứa Nặc: “Lần này cha trở về mang theo quần áo đẹp cho Nặc Nặc, Nặc Nặc đợi chút, cha lấy lại đây cho con.”

Lần này Hứa Thừa không giãy dụa, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Hứa Ái Quốc: “Cha, con.”

Con đâu, của con đâu?

Hứa Ái Quốc thả cậu bé trên mặt đất, xoay người xách một cái túi lớn đến, từ bên trong lấy ra đồ vật giống nhau, đặt những thứ như nhau lên trên giường đất.

“Cha, mẹ đâu?”

“Mẹ con qua đi qua chỗ bà con rồi, muộn chút sẽ trở về.” Nói xong Hứa Ái Quốc lấy từ trong túi ra hai bộ quần áo, dùng sức lắc lắc tay, Hứa Nặc cũng nhìn thấy hình dáng hai bộ quần áo. Đây là hai bộ quần áo liền thân, một bộ hình con thỏ trắng một bộ hình bò sữa nhỏ, đều là lông xù.

Đột nhiên ánh mắt Hứa Nặc nhìn Hứa Ái Quốc theo cách khác.

Người cha này có thể là đồng hương của cô đó.

Cô còn đang cân nhắc Hứa Ái Quốc có phải đồng hương của mình không, Hứa Ái Quốc đã mặc bộ quần áo liền hình bò sữa nhỏ lên người Hứa Thừa. Tiểu đậu đinh khỏe mạnh kháu khỉnh mắt to mặc vào bộ đồ lông xù hình bò sữa nhỏ liền thân đáng yêu miễn bàn.

“Con gái, nào, cha mặc vào cho con.”

Hứa Nặc nhìn Hứa Ái Quốc cầm trong tay bộ đồ liền thân màu hồng phấn hình con thỏ thì điên cuồng lắc đầu.

Không không không, không cần, vẫn là mặc cho anh trai nhỏ đi.

Cuối cùng Hứa Nặc vẫn bị Hứa Ái Quốc ép mặc bộ đồ liền thân hình con thỏ lên người, người như có tang, sống không còn gì luyến tiếc. Cô sống ba đời, trước nay chưa từng mặc kiểu quần áo này, tuy rằng hiện tại cô mới chưa đến hai tuổi, nói chuyện cũng không trôi chảy, nhưng cốt lõi cô là người trưởng thành đã trải qua mạt thế rồi.

Cô, người trưởng thành, không mặc đồ lông xù màu hồng phấn mềm mềm!

Cũng được, kỳ thật thật đúng là khá xinh đẹp.

Hứa Nặc không nhịn được nắm lỗ tai dài của thỏ con, có chút vui vẻ.

Ánh mắt cha cô thật tốt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch