Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con

Chương 9:

Chương 9:




Nếu Dương Hoằng An thật sự chết nên không liên lạc với cô thì cô cũng không còn cách nào, nhưng nếu anh vì muốn cắt đứt liên lạc mà không liên hệ vậy thì cũng quá xấu xa.

Hải Đường sống hơn một ngàn năm cũng không phải chưa từng gặp qua loại đàn ông như này, cô gọi loại người này là kẻ bạc tình!

Không biết có phải bởi vì buổi chiều cứ liên tục nhắc đến người người đàn ông ấy không, mà ban đêm Hải Đường liền mơ thấy anh.

Trong giấc mơ, cô cực kỳ táo bạo khống chế người đàn ông, đôi môi mỏng hôn lên môi Dương Hoằng An, ôm anh, quấn lấy anh muốn song tu với anh.

Điều đáng ngạc nhiên chính là, người đàn ông không những không từ chối mà ngược lại còn ôm chặt lấy cô, cắn môi cô, thở hổn hển từng hồi, giọng khàn khàn hỏi cô như vậy đã đủ chưa.

Cuối cùng, Hải Đường giật mình tỉnh dậy, cô nằm trên giường nhớ lại cảnh tượng trong mơ, lại không thể nhớ ra khuôn mặt của người đó, nhưng dáng vẻ hai người quyện vào nhau giống như một bức tranh, đọng lại trong tâm trí cô khiến cô không thể nào quên được.

Thế mà cô lại mơ thấy một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy?

Tên Dương Hoằng An kia có phải vẫn chưa chết đúng không?

Nếu không tại sao cô lại mơ thấy anh chứ?

Lúc này trời đã hửng sáng, cậu nhóc trên giường không biết đã đi đâu rồi, bên ngoài phòng cũng vang lên từng đợt âm thanh ầm ĩ.

Hải Đường vội vàng đứng dậy, tự mình thu dọn đồ đạc xong rồi mới đi ra ngoài.

Trong phòng chính đã có khá nhiều người, hôm nay mọi người đến đây để chứng kiến cảnh chia nhà của nhà họ Nhạc, khi nhìn thấy Hải Đường ra đây đều hơi hơi sững sờ.

Cô thắt một bên bím tóc, làn da căng bóng mịn màng, không còn tái nhợt như trước nữa, thậm chí còn có chút ửng hồng, đôi mắt sáng trong veo khẽ mỉm cười, trên người cô mặc áo trắng làm bằng vải bông, thân dưới mặc váy dài màu xanh nhạt. Nhìn thoáng qua còn tưởng đâu là tiểu thư tư bản từ thành phố xuống, toàn thân toát lên vẻ hoạt bát.

“Đây là Hải Đường sao?” Có bác gái nhìn thấy cô không khỏi hỏi: “Thím thấy thần sắc có vẻ như tốt lên không ít nha.”

“Là con đây thím.” Hải Đường mới đến cũng không thể nhận ra người nói chuyện là ai, nhưng mà lịch sự một chút thì không sai được: “Hôm nay mọi người vất vả rồi.”

Những người đó nghe vậy thì bất ngờ, không ngờ tới ngày thường người mồm miệng kín như bưng mà hôm nay lại nói chuyện lễ phép như vậy sao?

“Dạo này cảm thấy như nào rồi?” Có người lại hỏi cô.

“Tôi đã ổn hơn nhiều rồi.” Hải Đường đáp lại, chào hỏi người kia xong rồi cô liền đi rửa mặt.

Sau khi bác gái thấy cô rời đi, thì lặng lẽ kề tai nói thầm với người bên cạnh: “Tôi thấy tinh thần của con bé này tốt hơn nhiều rồi, có phải vì vậy mà nó mới từ chối cho nhà họ Trịnh nhận nuôi Đô Đô không?”

“Tôi không nghĩ vậy, sáng nay khi Triệu Thúy Xuân đến tìm bí thư chi bộ thì gặp thím Vương, tôi thấy hai người đó đang bàn bạc chuyện đối tượng của Hải Đường đấy.”

Người nọ đáp lại: “Nếu thật sự gả đi, tôi thấy thà đưa đứa trẻ cho nhà họ Dương nuôi còn tốt hơn nhà họ Trịnh.”

Bác gái kia giật mình, vội nắm lấy người kia nói: “Bà đừng có nói chuyện này trước mặt người nhà họ Dương đấy, con trai nhà người ta mất tích vốn đã buồn lắm rồi, bà còn tính nhét một đứa trẻ không biết có phải cháu họ không cho họ, coi chừng họ xé bà ra đó.”

Người nọ vội im miệng, nhanh chóng đi giúp đối số.

Tuy nhà họ Nhạc nghèo nhưng dù sao mấy năm nay vẫn đều cho từng người quản lý việc nhà, Triệu Thúy Xuân thì vẫn luôn không chịu chia nhà, nhưng mỗi khi có tiền dư sẽ mua thêm một ít đồ đạc để trong nhà, vì vậy mấy cái xoong nồi gáo chậu gì đó đều có thể chia thành ba.

Còn lương thực thì không cần phải nói, bây giờ cũng đã gần tháng tám, đợi ăn tết rồi chia cũng được giờ không có bao nhiêu, lương thực sau vụ thu năm nay vẫn còn ở trên đồng.

Phương pháp phân chia dựa trên điểm công việc của mỗi người được ghi nhận trong đại đội, đến lúc đó người nào làm nhiều thì nhận nhiều.

Tôi hôm qua người nhà họ Nhạc đã tự kiểm kê, cho nên hôm nay bọn họ đến đây cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, đối chiếu số liệu xong, nhìn mọi người đều không có ý kiến gì nữa, bọn họ biết giấy xác nhận cho từng gia đình, sau đó đóng dấu rồi đi.

Nhà cũng chia ra rồi, nhưng hiện tại chỉ có một phòng bếp, cho nên hôm nay vẫn dùng chung phòng bếp.

Tô Lan được chia nhà phía tây nên trong lòng cô ta khó chịu, khi thấy Triệu Thúy Xuân vội vàng đi vào phòng bếp cũng không muốn đi, ôm đầu hừ hừ đi về nhà mình.

Hải Đường nhìn Nhạc Quốc Hoa đang dọn đồ vào nhà, phía sau cậu ta còn có một cái đuôi nhỏ đi theo, bận lên bận xuống cứ như là ông cụ non ấy.

Cô không giúp được gì nên đi về phía phòng của hai người, sau đó gõ cửa một cái hỏi: “Nhạc Quốc Hoa, hôm nay mình có vào núi được không?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch