Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 17: 17

Chương 17: 17

Cô ta rất tự tin vào nhan sắc của mình, trong nhóm người thanh niên trí thức này chỉ có cô là người xinh đẹp nhất.

Còn những cô gái nông thôn kia thì cô ta chẳng thèm để vào mắt.

Nhưng sáng nay sau khi so sánh với Lâm Nghiên Thu ở cự ly gần, Dư Tĩnh Tĩnh đã bị một đả kích lớn.

Buổi sáng hôm nay, khi tia sáng màu xám xanh chiếu lên làn da trắng mịn như kem dưỡng da của Lâm Nghiên Thu, cô thấy trên mặt cô ta không có một lỗ chân lông nào, đôi mắt đen láy sáng người, cánh môi đỏ mọng xinh đẹp thật khiến người khác ghen tỵ.

Mà bản thân mình bởi vì thường xuyên làm việc dưới trời nắng nên làn da vừa đen vừa vàng, cho dù ngũ quan có tốt cũng không thể vớt vát được chút nào.

Dư Tĩnh Tĩnh càng nghĩ càng khó chịu, cô ta đi nhanh tới trước mặt Tống Dục, thấy anh ta đỏ mặt nhìn mình, cô cắn môi dưới rồi nhỏ giọng nói: "Đồng chí Tống, tôi...

tôi đang bị...

bụng của tôi có hơi khó chịu nên muốn nghỉ ngơi một chút, anh có thể giúp tôi làm việc một lát không?"

Thanh niên trí thức Tống Dục là một người đơn giản tốt bụng, anh ta hiểu được ý tứ của Dư Tĩnh Tĩnh, sắc mặt vốn dĩ đang đỏ lại càng đỏ hơn, anh vội vàng nói: "Tất nhiên rồi, cô cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ giúp cô làm việc."

Dư Tĩnh Tĩnh khẽ ừ một tiếng: "Cảm ơn anh."

Tống Dục cười ha hả nói: "Có gì đâu mà cảm ơn, giúp đỡ nữ đồng chí là chuyện nên làm!"

Dư Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút lại khen: "Đồng chí Tống, anh thật là một người tốt." Nói xong, cô nở nụ cười với anh.

Tống Dục được khen nên ngại ngùng gãi đầu, anh nhìn theo bóng dáng rời đi của nữ đồng chí mà mình thầm mến, trong đầu anh bây giờ đều là nụ cười vừa rồi của Dư Tĩnh Tĩnh.

Cô ấy khen mình là người tốt, có phải cô ấy muốn tìm hiểu mình hay không?

......

Lâm Nghiên Thu có thói quen ăn chậm nhai kỹ, trong khi người khác đã ăn xong mà cô chỉ mới ăn được nửa cái bánh rau dại.

Vừa rồi cô nghe anh cả nói đi xuống ruộng làm việc, cô còn tưởng rằng họ cũng muốn cô đi .

trong lòng Lâm Nghiên Thu tràn đầy không tình nguyện, cô cố gắng vắt hết óc ra để tìm cớ "trốn việc".

Nào ngờ không chỉ cô không cần xuống đất mà ngay cả Cao Quế Hương cũng không đi.

Cao Quế Hương không cần xuống ruộng là bởi vì bà có ba đứa con trai thay phiên nhau nuôi dưỡng, con gái lớn làm việc ở huyện thành ba năm thỉnh thoảng cũng gửi quà về nhà, có thể nói bà là người được hưởng phúc nổi danh mười dặm tám xã xung quanh đây.

Về phần Lâm Nghiên Thu, cô cũng được hưởng ké ánh sáng của nhà họ Trình, nhà họ Trình là người nhà quân nhân, mà anh cả là đại đội trưởng.

Do đó trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc hay tiền bạc, không chỉ thế, cô còn thường xuyên nhận được phiếu vải quân dụng lưu thông trong cả nước, không giống với phiếu vải in tại địa phương chỉ được sử dụng giới hạn ở một vài nơi.

Vừa có tiền, vừa rảnh rỗi, không cần phải mặt hướng xuống đất lưng đưa lên trời.

Đây cũng là lí do vì sao sau khi Lâm Nghiên Thu xuyên thành nữ phụ mà không một ai nghi ngờ, có lẽ làn da của nữ phụ không có gì khác so với cô, ít nhất sẽ không giống những người phụ nữ khác vừa đen vừa cẩu thả.

Trình Gia Thuật đợi cô ăn cơm xong mới mở miệng nói: "Em đi với tôi vào huyện thành."

Lâm Nghiên Thu theo bản năng ừ một tiếng, sau khi phản ứng lại không khỏi chột dạ hỏi: "Đi huyện thành làm cái gì?"

Trình Gia Thuật đứng lên đáp: "Thăm lão sư."

Lâm Nghiên Thu thở phào một hơi, cô nhớ trước kia khi nam chính sống ở ký túc xá của trường trung học.

Lục lão sư dạy toán rất quan tâm và hỗ trợ anh nên cho tới bây giờ nam chính vẫn không quên được phần ân tình này, mỗi lần về quê anh đều mang theo chút đồ vật đến thăm bà.

Con trai Lục lão sư là Lục Kiến Quân có thể tiến vào bộ đội cũng là nhờ Trình Gia Thuật giúp đỡ rất nhiều.

Nhưng tại sao anh lại muốn cô đi cùng?

Trong tiểu thuyết, mấy chuyện này đều do nam chính tự mình đi, nếu hỏi lý do thì anh sẽ nói mang theo người nhà quá phiền phức.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch