Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Nhật Kí Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ

Chương 4: 4

Chương 4: 4

Lâm Nghiên Thu vội nghĩ lại, khi này Dư Tĩnh Tĩnh đã gia nhập hàng ngũ thanh niên trí thức, ăn ở trong nhà anh chị dâu hai của nam chính, quan hệ với chị dâu hai của nam chính cũng không phải quá tốt.

Đại Bảo gật đầu, nói: “Có phải mẹ thật sự không muốn chúng con nữa không hả mẹ, cho nên mới bỏ đi với người ta?”

Lâm Nghiên Thu vội lắc đầu, trước mắt cứ mặc kệ nữ phụ có suy nghĩ gì, ít nhất không được khiến con cái tổn thương: “Tất nhiên là không phải rồi, mẹ đi huyện thành mua đồ ăn ngon cho các con mà, sao lại không cần các con được chứ.”

Trái tim nhỏ vốn đang thấp thỏm của Đại Bảo được thả lại trong bụng, nhóc xoay đầu thở phì phò nói với em gái: “Em thấy chưa, anh đã nói mẹ sẽ không bỏ rơi chúng mình mà!”

Nhị Bảo sợ hãi nói: “Vậy sao mẹ lại muốn nhảy sông tự vẫn?”

Lâm Nghiên Thu mặt không đổi sắc sửa lời: “Đó là mẹ trượt chân rơi xuống nước, trượt chân đấy, rõ chưa hả!”

Nhị Bảo à một tiếng dài: “Thím hai nói mẹ bị người ta vứt bỏ, mới luẩn quẩn trong lòng rồi nhảy xuống sống.”

Lâm Nghiên Thu không khỏi cười lạnh, đây đâu phải thím hai nói, mười phần thì có tám chín là do Dư Tĩnh Tĩnh đi ra ngoài đồn, còn về mục tiêu—— “nữ phụ” là cô đây không đi tù, thì Dư Tĩnh Tĩnh làm sao có cơ hội trèo lên vị trí của cô!

Dù có như thế nào, chuyện cấp bách là cần phải quăng nồi nước sôi “bỏ trốn” này cái đã.

Đồng thời Lâm Nghiên Thu cũng nghĩ đến vấn đề quan trọng, trước mắt có thể khẳng định cô là thân xuyên, chứ không phải là hồn xuyên.

Bởi vì vừa nãy cô đã lén thử, không gian của mình vẫn còn đó, vậy còn một vấn đề nữa.

Nữ phụ nguyên tác đã đi đâu rồi?

Chẳng lẽ từ thời khắc nhảy xuống sông kia nữ phụ đã biến mất rồi?

Khi cô đang xuất thần, cánh tay cô lại bị ai nhéo một cái.

Lâm Nghiên Thu định thần lại, thấy người phụ nữ trung niên, à không phải, chính xác là mẹ của nữ phụ- Lương Phượng Anh.

Lúc này bà ấy đang chỉ vào bộ quần áo đã thay ra ở trong bồn tắm chỗ góc tường.

“Tự con xem con mặc cái gì đi, là cái tên bán hàng rong đó mua cho con phải không? Sợ người khác không biết hai người làm chuyện gì sao? Mất mặt xấu hổ!”

Lâm Nghiên Thu không nói tiếng nào, cũng không thể nói ở nơi mà mình xuyên qua thì món đồ đó gọi là đầm ngủ, lộ tay lộ chân là chuyện hết sức bình thường, cũng may váy ngủ của cô còn khá kín đáo chỉ có thuần một màu trắng, cũng không có họa tiết lòe loẹt gì, nếu không mẹ nữ phụ nhất định sẽ nghi ngờ cho mà xem.

“Còn tóc nữa, lộn xộn như ổ gà, nhanh chóng đi chải chuốt lại giùm mẹ cái, đổi một bộ quần áo giống người rồi cùng mẹ đi qua nhà họ Trình!”

Lương Phượng Anh lại tức giận mắng chửi, dẫn bốn củ cải đi ra ngoài trước.

Lâm Nghiên Thu tìm trong túi bỏ trốn của nữ phụ, lấy ra hai cái áo sơ mi kín đáo đã ngả vàng thay, quần là quần lao động vải màu đen, eo của cô quá bé chỉ có thể bỏ áo sơ mi vào trong quần, rồi nhìn vào gương toàn thân trên tủ bát xem thử.

Bộ quần áo này thật sự rất bẩn, nhưng cũng may cô có khuôn mặt xinh đẹp, cũng đủ trắng, còn có thể miễn cưỡng nhìn được.

Nhìn vào gương để thắt hai bím tóc, Lâm Nghiên Thu mở cửa đi ra ngoài, thấy trong sân nhỏ bằng đất nung ngoại trừ Lương Phượng Anh với bốn đầu củ cải, dưới bậc đá dưới mái hiên còn có hai người đàn ông già trẻ đang ngồi, người đàn ông lớn tuổi thì phì phèo hút thuốc lá sợi, còn bên chân người thanh niên thì có một chồng dây mây, hẳn là đang đan giỏ bằng dây mây.

Lâm Nghiên Thu đoán, đây chắc là cha và anh cả của nữ phụ.

“Xuân Tử, con đi theo mẹ một chuyến, nếu người nhà họ Trình có gây chuyện cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.” Cha nữ phụ nói một câu.

Lâm Nghiên Thu nghĩ đến, hình như anh cả của nữ phụ tên là Lâm Nghiên Xuân.

Lâm Nghiên Xuân còn chưa kịp trả lời, thì có một người phụ nữ trẻ tuổi da ngăm đen thô ráp đi ra từ phòng bếp, mặt dài nói: “Làm sao mà anh Xuân phải đi theo nữa?"


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch