Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 80: Phúc Khí Đông Lai

Chương 5: Trời Sinh Phú Quý (1)

Chương 5: Trời Sinh Phú Quý (1)




Bà rùng mình, đứa bé thế này ở lại Tô gia, không phải là mang đến tai họa cho Tô gia sao? Không kìm lòng được đưa tay bóp về phía cổ đứa bé...

Đứa bé vốn đang nhắm mắt, dường như cảm nhận thấy nguy hiểm, đột nhiên mở mắt, trừng về phía bà Tô.

“Oa!” Em bé đột nhiên căng họng khóc lên, tiếng khóc này tức khắc thu hút sự chú ý của mọi người.

“Mẹ!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Tô Cần.

Tay bà Tô từ bóp cổ đứa bé sửa thành rửa cổ.

Đứa bé bị Tô Cần ôm đi, bà cũng mất đi cơ hội dìm chết đứa bé.

Chuyện bà nội Tô muốn bóp chết cháu gái của mình, chỉ có chính bà ta biết, không có người thứ hai biết được.

Ông nội Tô bị thương cũng không nặng lắm, đầu bị đập vỡ, tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng thật ra chỉ là trông đáng sợ mà thôi. Nhưng lúc ông ấy được người khác đỡ về, vẫn khiến cho bà nội Tô hoảng sợ, trong lòng càng thêm hận cô cháu gái nhỏ.

“Không sao, chỉ là lúc chuồng bò nhà bên cạnh sập xuống, bị rơi lệch, cho nên đụng trúng đầu.” Nói cũng lạ, lúc căn nhà kia đổ xuống, ông ấy cho rằng mình sẽ mất mạng, không ngờ cây cột kia lại tự chệch đi, vừa hay không đập trúng người ông ấy.

Nhưng mà bà nội Tô vẫn tính món nợ này lên người cháu gái nhỏ.

Hai đứa cháu gái của nhà họ Tô, một trước một sau, sinh ra chỉ cách nhau không đến một phút đồng hồ. Vừa sinh ra, mưa liền tạnh, việc này được bà đỡ loan tin ra ngoài, ai cũng nói hai đứa nhỏ nhà họ Tô có phúc.

Chỉ riêng bà nội Tô không mấy ưa thích cô cháu gái nhỏ, từ việc đặt tên cũng có thể thấy được. Do sinh ra cùng một lúc, bà nội Tô đặt nhũ danh* ngay tại chỗ, con gái gia đình thằng Cả gọi là Tảo Tảo, còn con gái gia đình thằng Hai gọi là Vãn Vãn.

*Nhũ danh: Tên ở nhà, tên gọi lúc nhỏ

Hai đứa cháu gái đều được lấy nhũ danh, hai đứa con dâu tự nhiên không có lời gì để nói, lại không biết bà nội Tô gạt người nhà đi đến chỗ của thanh niên trí thức Lý, giáo viên tiểu học trong thôn, xin một cái tên, gọi là Ngưng Vũ (mưa tạnh). Nhưng bà nội Tô cảm thấy, cháu gái thứ tư vừa sinh ra trời liền tạnh mưa, gọi là Vũ Đình (mưa đã tạnh) thì chính xác hơn, thanh niên trí thức họ Lý liền sửa lại từ đồng nghĩa, gọi là Vũ Đình.

Việc này làm cho ông nội Tôcó ý kiến: “Bà nó, bà làm vậy là không công bằng.”

“Ông thì biết cái gì, tôi làm như vậy là có lý do.” Bà nội Tô vừa tách đậu vừa nói.

Ông nội Tô lấy hai miếng sợi thuốc lá để vào trong ống điếu, đang muốn châm lửa hút thuốc, lại nhớ đến vết thương trên trán, bác sĩ dặn ông ấy kỵ rượu bỏ thuốc, ông ấy đành buông xuống: “Chuyện này còn có cái gì phải chú ý?”

Bà nội Tô nhỏ giọng nói: “Ông nó, ông còn nhớ đến việc nửa năm trước chúng ta cứu người thầy bói kia không?”

Vẻ mặt của ông nội Tô thay đổi, tất nhiên là nhớ rõ. Người thầy bói kia đói đến mức ngất xỉu trước cửa nhà bọn họ, nhất thời có lòng tốt nên cho ông ta một chén cơm. Cứu ông ta cũng là sự mạo hiểm rất lớn, bởi một khi bị thọc đến chỗ Cách Ủy Hội thì không phải là chuyện đùa. Nhưng bọn họ vẫn cứu, người thầy bói kia tính cho một quẻ xem như là báo đáp bọn họ.

“Ông thầy bói kia nói hai đứa cháu gái của nhà chúng ta có một đứa là có phúc khí* lớn, chúng ta có thể đi theo hưởng phúc. Đứa bé sinh ra trước là có phúc, còn đứa sinh ra sau chẳng những không có phúc mà còn có vận đen. Tôi vẫn luôn cho rằng đứa bé gia đình thằng Hai sẽ sinh ra trước, không ngờ Chiêu Đệ té ngã một cái, sinh Tứ nha đầu trước.” Bà nội Tô vừa nói đến việc này, liền cảm thấy mơ hồ.

*phúc khí: là sự may mắn, có thể biến nguy thành an, hóa dữ thành lành.

Vốn dĩ bà ta cũng không tin, nhưng khi cháu gái thứ tư sinh ra, mưa cả một tháng thế mà nói dừng là dừng, không thể không làm cho bà ta tin tưởng. Mà đứa cháu gái nhỏ thì sao, lúc sinh ra suýt chút nữa là vợ thằng Hai khó sinh, ông lão lại bị đập đầu, quả thật là vận đen quấn thân, đúng là một ngôi sao chổi, đứa nhỏ này không thể giữ lại.

Ông nội Tô nói: “Hai đứa nhỏ sinh ra chỉ cách nhau có một phút, sao bà có thể kết luận là Tứ nha đầu mà không phải là Ngũ nha đầu? Tôi cảm giác hẳn là Ngũ nha đầu mới có phúc khí, sau khi con bé sinh ra cũng vừa lúc mưa tạnh.”

Bà nội Tô lại không cho là vậy: “Không đúng, không thể lý giải vậy được. Tôi cảm thấy người thầy bói kia rất cao tay, lúc Tảo Tảo sinh ra thì mưa đã bắt đầu tạnh dần, chỉ một phút sau, mưa liền ngừng, vừa lúc Ngũ nha đầu sinh ra. Nhìn qua thì có vẻ như là công lao của Ngũ nha đầu, nhưng thực chất lại không phải, đó là do phúc khí của Tảo Tảo mang đến. Hơn nữa, đầu của ông…”

“Đầu của tôi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Ông nội Tô biết bạn già của mình muốn nói cái gì, vội vàng ngăn bà ta suy nghĩ miên man.

Ông ấy cảm thấy bạn già của mình si ngốc rồi, sao lại tin tưởng lời nói của ông thầy bói kia đến thế? Mọi việc đều có những cái ngoài ý muốn, ông ấy cho rằng mặc kệ là Tứ nha đầu hay là Ngũ nha đầu, hai đứa nhỏ này đều có phúc khí, chỉ thiên vị đối xử tốt với một đứa, đây rõ ràng là việc không đúng, càng đừng nói tới chuyện hoài nghi một đứa bé khác là sao chổi.

Nhưng bà nội Tô lại gay gắt: “Không được, con Ngũ nha đầu kia không thể giữ lại, giữ là sẽ xúi quẩy, chúng ta muốn hưởng phúc, không thể mềm lòng được.”

Ông nội Tô đang muốn đi ra ngoài, nghe được bà ta nói như vậy, đột nhiên quay đầu lại: “Bà nó, bà muốn làm gì?” Xem hiểu được biểu cảm của bạn già, dường như là có chuyện.

Bà nội Tô nói: “Không thể đối tốt với con nhỏ xúi quẩy kia, ngày lành về sau của chúng ta đều phải trông cậy vào Tứ nha đầu, Ngũ nha đầu sẽ phá hư ngày lành của chúng ta.”

Ông nội Tô lại nhíu chặt mày: “Bậy bạ! Đều là cháu gái của mình, mặc kệ là có phúc hay không có phúc, đều phải đối xử công bằng.”

“Ông đừng nhúng tay vào chuyện này, nghe theo tôi không sai đâu, không phải điều tôi làm đều là vì ngày lành sau này của tôi và ông hay sao?” Bà nội Tô buông hạt đậu đang bóc vỏ xuống, nói: “Hôm nay chúng ta thịt một con gà, phải nấu chút canh gà mới được, đúng rồi, còn có mấy quả trứng gà.”

Ông nội Tô tưởng là bà ta nấu canh gà cho hai đứa con dâu, cũng không nói thêm gì nữa.

Trong nhà nuôi năm con gà, quả thực có thể thịt một con đem đi nấu canh gà, bồi bổ cho hai người con dâu. Con dâu cả sinh non, cơ thể không được khỏe, con dâu hai cũng khó sinh, sức khỏe cũng không được tốt.

Tuy rằng đầu của ông ấy bị thương, nhưng cũng không nặng lắm, vừa hay có thể thịt gà được.

Lúc Tô Cần từ bên ngoài trở về, thấy ông nội Tô đang thịt gà đằng kia, anh ấy nói: “Ba, ba để con làm cho, đầu của ba còn đang bị thương kia kìa.” Sau đó lại hỏi: “Ba, sao lại thịt gà? Mẹ không đau lòng sao?” Anh ấy nhớ rõ, lúc ăn tết anh ấy xin thịt một con gà, lại bị mẹ mắng cho té tát, kêu gà là để đẻ trứng, sao giờ đây lại đồng ý cho thịt?

“Đầu của ba không sao hết, gà đã thịt xong rồi.” Ông nội Tô ừ một tiếng, lại nói: “Mẹ của con nói muốn nấu một ít canh gà bồi bổ cơ thể cho con dâu.”

Trong lòng của Tô Cần cảm thấy vui vẻ, xem ra mẹ đã thay đổi tính tình, không trọng nam khinh nữ nữa? Tất nhiên anh ấy hy vọng mẹ có thể đối xử tốt với vợ con của anh ấy, lần mang thai này Tư Hoa đã rất vất vả, có lẽ là do hơi lớn tuổi, lúc sinh nở lại vì trì hoãn chút thời gian dẫn đến hiện tượng khó sinh, sức khỏe càng ngày càng không tốt.

Vừa vào phòng bếp đã thấy bà nội Tô đang giấu giấu diếm diếm gì đó, anh ấy tiến lại gần: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Bà nội Tô tự nhiên giấu đồ vật trong tay vào trong tủ bếp, khóa tủ lại.

Nhưng Tô Cần vẫn tinh mắt thấy được, đó là bốn quả trứng gà, ánh mắt anh ấy sáng lên.

Mẹ nấu trứng gà cho Tư Hoa sao? Bốn quả trứng gà, sẽ có hai quả đi vào trong bụng của Tư Hoa nhỉ? Tuy rằng ngoài miệng mẹ nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về phía anh ấy, hướng về phía vợ con của anh ấy, lần này còn chuẩn bị xong cả trứng gà.

Đáng tiếc, Tô Cần vui mừng quá sớm.

Anh ấy cho rằng trong nhà có bốn quả trứng gà, bên ngoài còn đang thịt gà, nghĩ rằng chắc chắn là thịt cho hai cô con dâu, không phải ba anh ấy đã nói, đây là chuẩn bị cho con dâu hay sao?

Nhưng mãi cho đến lúc ăn cơm tối, anh ấy lại chỉ chờ được một chén cháo lỏng, không còn gì khác.

“Mẹ, trứng gà đâu rồi mẹ?” Tô Cần nhịn không được hỏi.

Bà nội Tô xụ mặt: “Trứng gà cái gì? Có cháo ăn đã là không tệ rồi.”

Tô Cần nói: “Con thấy hết rồi.”

“Anh thấy cái gì? Không có gì cả, trứng gà trong nhà còn phải đem đi bán lấy tiền.” Bà nội Tô phủ nhận.

Anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng tại sao bà nội Tô lại kiên quyết phủ nhận? Bản tính anh ấy thành thật, rất muốn tranh luận với mẹ, nhưng lại thấy bà nội Tô ngồi đấy trừng mắt nhìn: “Sao, anh cảm thấy tôi đang lừa anh à? Hay anh hoài nghi tôi che giấu cái gì? Hay là hoài nghi tôi ngược đãi vợ anh?”

“Không, không…” Tô Cần lẩm bẩm, dẫu cho trong lòng anh ấy cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không dám cãi lời mẹ.

Mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ, anh ấy biết hết, nếu không sẽ không có chuyện đến giờ ba đứa cháu gái nhà anh Cả vẫn còn chưa có cả cái tên chính thức, toàn gọi là Đại nha đầu, Nhị nha đầu, Tam nha đầu.

Ở trong lòng mẹ anh ấy, con trai cháu trai mới là quan trọng nhất.

Lại nghĩ đến ba đứa con trai của mình…

Anh ấy hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, anh ấy cũng không dám đối nghịch với mẹ mình. Bưng cháo loãng trở về phòng, thấy Lục Tư Hoa đang nghiêng người ngủ, chỉ để lộ một bóng lưng.

Bên cạnh là con trai út Kiến Dân đang ngồi cạnh mép giường nhìn em gái đang ngủ, nước mũi nổi bong bóng mà không biết lau đi.

Anh ấy đặt chén lên bàn gần đó, đang tính kêu vợ dậy ăn cơm, lại thấy bả vai của cô ấy đang run lên, xoay qua lại thấy trên mặt cô ấy toàn là nước mắt, anh ấy hoảng sợ.

Lập tức, anh ấy kinh hoàng, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy, cũng không biết phải an ủi thế nào, đây là làm sao vậy? Đang yên lành sao tự nhiên lại khóc?

Trong lòng Lục Tư Hoa cảm thấy tủi thân, vốn đang nhỏ giọng nức nở, lúc này lại thấy chồng mình đã về, nhìn chén cháo trên bàn, nghĩ đến chuyện mình nghe được, lập tức tủi thân nhỏ biến thành tủi thân lớn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.

Tô Cần thấy thế, vội vàng giải thích: “Trong nhà chỉ có chút cháo này, ngày mai để bọn Kiến Quốc đi bắt một ít cá, anh hầm canh cá cho em ăn.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch