Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 12:

Chương 12:




“Anh Kiêu là vạn người mê, em thích anh, không kỳ lạ chứ?” Cô nói khéo.

Chưa kể anh có thân phận Hồng Tam Đại hiển hách, trời sinh một thân hình tốt, ngoài ra, anh còn thi đỗ Đại học quốc phòng bằng năng lực của mình, và được tuyển chọn làm lính đặc chủng, có cô gái nào không thích anh chứ? Trừ khi đối phương bị mù.

(*红三代Hồng Tam Đại: là những hậu duệ đời thứ 3 của thế hệ hệ cách mạng đầu tiên)

Kiếp trước, cô chính là bị mù!

“Không kỳ lạ, nhưng tôi nhớ là lúc trước em thấy tôi liền đi đường vòng?” Anh hỏi với giọng điệu mát mẻ, tràn đầy tự tin.

“Lúc đó người ta quê mùa béo mập, tự ti mà!” Cô cười nói, để lộ một lúm đồng tiền sâu ngọt ngào phía trên khóe miệng.

Lúc trước cô quả thực là một người béo, khi còn ở quê, cô thả mình và ăn uống, bố mẹ nuôi cô rất chiều chuộng cô, có đồ ngon đều cho cô, cũng rất quê mùa, không thích xinh đẹp, không thích trưng diện, sau khi đến thành phố rất tự ti. Vì ở đại viện bị hạn chế nhiều, ăn ít, lại bị ông nội ra lệnh chạy bộ thể dục, nên gầy đi dần.

Sở dĩ mù mắt thích Thẩm Hi Xuyên, thật ra cũng có nguyên do.

Anh tỏ vẻ không tin quan sát cô, cô nhóc này thay đổi quá nhanh! Giờ anh vẫn nhớ chiều qua, sau khi cô say nắng ngất đi và tỉnh lại, dáng vẻ nhìn anh không ngừng khóc, thật sự đau lòng.

“Em và Thẩm Hi Xuyên thực sự chỉ là bạn học! Cậu ta không phải mẫu người em thích, anh Kiêu đừng hiểu lầm nữa! Em thích kiểu như anh!” Diệp Kiều thẳng thắn nói mà không đỏ mặt, không thở gấp, đôi mắt to nhìn thẳng vào anh.

Cô vẫn nhớ tâm trạng cực kỳ bi thương ôm lấy bia mộ lạnh lẽo của anh trong mưa gió lạnh, kiếp này cô phải yêu đương với anh thật tốt!

Những người con gái thích anh dù sao cũng có thể vây một vòng thành phố rồi, nhưng cô là người đầu tiên dám nói thích anh trước mặt anh mà không đỏ mặt, không thở gấp!

Lục Bắc Kiêu, người luôn thiếu nhẫn nại với phụ nữ, lúc này có một cảm giác vui mừng khó tả, từ đáy lòng trào dâng đến cổ họng, trong họng đều là sự ngọt ngào.

“Cô nhóc, thật sự giỏi thả thính đó...... Dậy thì hết chưa?” Anh nheo mắt, cười xấu xa nói.

Còn nói cô giỏi thả thính, không phải anh giỏi hơn sao, còn cô cũng ma xui quỷ khiến ưỡn ngực, không ngại ngùng nói: “Anh nói xem?”

Vạt áo sơ mi mở ra, áo hai dây là cổ chữ U, một màu trắng chói mắt, vị trí chính giữa thấp thoáng khe rãnh, như thể chứng minh chủ nhân hoàn toàn dậy thì rồi!

Miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước miếng, yết hầu trượt lên trượt xuống, hơi thở trở nên dồn dập và adrenaline tăng vọt.

Mẹ kiếp!

Anh có phản ứng sinh lý với phụ nữ!

Diệp Kiều chỉ cảm thấy nhiệt độ tăng lên đột ngột, trong sự khô nóng, có thể ngửi thấy hơi thở nóng bỏng trên người anh.

Cô biết là anh có cảm giác với cô rồi!

Theo bản năng lùi lại một bước, trong lòng có chút sợ hãi, như thể anh sẽ ăn thịt cô ngay lập tức. Ai bảo những trải nghiệm của họ ở kiếp trước lại không vui chứ! Mỗi lần anh đều giống như cầm thú, khiến cô đau đến phát khóc!

Lục Bắc Kiêu vô cùng thất vọng trước phản ứng của cô, mặc dù anh đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân nhưng phản ứng đáng xấu hổ đó vẫn còn.

Cũng thật kỳ lạ, huấn luyện chống lại sự quyến rũ trong Đại đội đặc chủng đều không làm khó được anh, giây phút này lại không chống lại được sự thả thính của một cô nhóc!

“Cô nhóc, không sợ tôi xử em sao?!” Lục Bắc Kiêu nghiến răng nói, nói xong, uống một ngụm nước ngọt, chỉ là nước ngọt ướp lạnh này cũng không đè nén được hỏa khí đó.

Sợ!

Đương nhiên là sợ!

Dù là đối diện với anh ở tuổi 21, có một cảm giác déjà vu nữ chủ đối diện với chó sói nhỏ, nhưng khi chó sói nhỏ phát điên lên, cô cũng rất sợ.

“Anh Kiêu, xử là có ý gì vậy?”

Cô biết nhưng vẫn cố tình hỏi!

“Cô nhóc! Cứ đắc ý đi!”

Lục Bắc Kiêu định không để ý đến cô nữa, để không bị cô chọc ghẹo làm chuyện gì quá giới hạn, dù sao đây cũng là sân của lão tham mưu trưởng Diệp!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch