Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 52:

Chương 52:




Nha đầu này lại trêu ghẹo rồi!

Chết tiệt, anh có lên cởi thắt lưng ra nữa không?!

Lục Bắc Kiêu quả thực vừa tức vừa yêu! Trừng mắt nhìn cô.

“Là chính anh nói đó, để lại sẹo anh sẽ cưới em mà! Quên rồi sao?” Diệp Kiêu nhìn biểu tình của anh có chút không đúng, nói bổ sung.

Tiểu mỹ nhân này, một lời ám thị muốn gả cho bạn, không phải là trêu ghẹo thì là gì chứ?!

Lục Bắc Kiêu kéo cô lại, nhìn cô vừa ngoan vừa ngọt ngào, cố gắng nhịn lại ham muốn.

“Diệp Kiều, anh đây thương em, sợ làm em bị thương nên mới nhịn! Em thu lại bớt cho anh, anh là sói đầu đàn, mắt đỏ lên rồi thì mặc kệ cảm nhận của em đấy!” Hơi thở nóng rực phả vào mặt cô xen lẫn mùi nam tính dạy dổ cô, nghe lời nói đầy độc đoán của anh, Diệp Kiều cảm thấy tim mình như muốn bật ra khỏi cổ họng!

Ừm… rất muốn anh mặc kệ a!

Những kí ức kiếp trước, cảm nhận sự mờ ám cô lại hơi sợ.

Kiếp trước, đến ngày cô sắp chết đi cô mới hiểu, anh yêu mình, mà trước kia cô và Lục Bắc Kiêu không đội trời chung a.

Vì Trầm Hi Xuyên, Lục Bắc Kiêu đối với cô rất quá đáng, tuy rằng yêu cô nhưng tính cách anh lạnh lùng, cuồng bạo, căn bản không hiểu biểu tả tình ý, chỉ biết dày vò cô thôi.

Thời gian hai người gặp nhau cũng ít, càng không nói đến gì mà nói chuyện với nhau! Anh mõi lần về nhà , cô như gặp đại địch, cô không biết đã gây chuyện muốn li hôn biết bao nhiêu lần.

Một người lạnh lùng như thế làm sao có thể nói yêu cô chứ.

“Người ta chỉ nói sự thật thôi…” Cô cuối đầu, bộ dáng như cô gái nhỏ.

“.…..” Thật muốn nhào qua hung hăn hôn cô một chập chơi một hồi.

Lục Bắc Kiêu nghiến răng nghiến lợi, chạy đến bên sông rữa sạch máu trên cánh tay và mặt.

Sau đó anh nhanh chóng quay lại, trên mặt và tay đều là nước, Diệp Kiều lấy khăn cho anh lau, một bên nói, “ Anh Kiêu, anh không có bị thương chứ?”

“Không có, bọn nhải ranh đó có thể làm tôi bị thương sao, dù chúng có đến hai cơ hội, kết quả đều là thùng cơm rỗng cả!” Lục Bắc Kiêu khinh thường nói.

“Nghe nói tổ chức này, công an đã để mắt tới lâu rồi, anh trai em đã trêu chọc đến đám xã hội đen rồi. Anh Kiêu, anh là quân nhân, chuyện này không ảnh hưởng gì đến anh chứ? Đúng rồi, các anh ra ngoài đã được phê chuẩn chưa? Sẽ không liên lụy đến các anh chứ?” Diệp Kiều quan tâm hỏi, thực sự sợ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến anh và các chiến hữu của anh.

Lục Bắc Kiêu nhịn không được mà sờ tóc cô, tóc của cô vừa mượt vừa thẳng, óng ánh như lụa vậy.

Cô gái nhỏ của anh quả thật là trời sinh đã đẹp, toàn thân từ trên xuống dưới chổ nào cũng tốt.

“Nha đầu này! Trên đời này còn chưa có chuyện, hay người làm anh đây sợ cả! Yên tâm đi, tôi đã xin phép rồi, mấy người kia cũng là cấp trên phái đến! Công an đã để mắt đến bọn họ rồi sao? Ha ha… chuyện này, tôi quản còn tốt hơn!” Anh tự tin vô cùng nói.

Đây là không sợ trời không sợ đất, Thiên Vương Lão Tử Lục Bắc Kiêu đều không sợ.

Nghe anh nói như vậy cô cũng yên tâm rồi.

Anh giờ đồng hồ quân dụng đeo trên tay lên, chiếc đồng hộ này còn có chức năng định vị, cho nên anh ở đâu lão Thái cũng đều biết.

“++! đã mười giờ rồi, lão tử trước 12 giờ phải quay về rồi!” Lục Bắc Kiêu không vui vẻ gì nói.

Tối nay anh còn phải quay về.

Anh rất không muốn.

“Anh có thể ở cùng em thêm một tiếng nữa, muốn đi đâu cô gái nhỏ?” Lục Bắc Kiêu nhấc nhấc quai hàm cô lên hỏi.

Ai nhỏ chứ? Nhỏ chổ nào? Người ta tuổi tâm lý đã 38 tuổi rồi? Trong mắt của em anh mới là đứa trẻ to xác.

Một chàng trai cao to nóng bóng như nắng tháng 7 chiếu sáng mọi góc tối trong tim cô.

Diệp Kiều nói một nơi, thế là bạn trai nổ xe máy chở cô gái đi.

Mười lăm phút sau, đối mặt với bát mì lạnh và canh bún huyết vịt trước mặt, Lục Bắc Kiêu vẻ mặt chán ghét: "Không có thịt!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch