Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 55:

Chương 55:




Sau khi làm thủ tục đơn giản xong bọn họ được thả ra.

“Kiêu Kiêu.” Có một giọng nói ở bên đường khiến anh rất chán ghét.

Lục Bắc Kiêu không thèm hỏi, không thèm để ý đến ông cậu chỉ lớn hơn anh có ba tuổi, nâng tay lên nhìn đồng hồ cắn răng tức giận.

Bên cạnh Đổ Quân là Diệp Kiều.

Lúc nãy Đổ Quân còn khoát lát với Diệp Kiều rằng anh là người cậu mà Lục Bắc Kiêu tôn sùng nhất.

Diệp Kiều nói không tin.

“Kiêu Kiêu nó cũng không nghe thấy.” Đổ Quân nhỏ giọng nói với Diệp Kiều, vuốt vuốt cổ họng, kêu lên, “ Kiêu Kiêu! Tiểu Lục Lục!”

Nghe thấy biệt hiệu này, với tư cách là một người đàn ông thuần chủng 24k, Lục Bắc Kiêu đã muốn đạp chết người đàn ông gọi mình như vậy! Anh vẫn không nhìn lại.

“Nó vẫn chưa nghe thấy!” Đổ Quân lại nói với Diệp Kiều.

“Cậu nhỏ à, cậu xác định là anh ấy không nghe thấy sao?” Diệp Kiều cười hỏi, thanh âm cũng cố ép nhỏ xuống.

“Đương nhiên, nếu nghe thấy sao nó lại không để ý tôi chứ! Tôi là người cậu nó tôn sùng nhất!” Đổ Quân không biết lấy đâu ra tự tin ở trước mặt Diệp Kiều khoát lác.

Diệp Kiều mím môi, bộ dạng không tin, hơn nữa cô còn ngọt ngào kêu lên, “ Anh Kiêu! “ Thanh âm cô cùng không kêu lớn!

Liền thấy bóng lưng cao lớn ở phía trước lập tức quay người lại.

Sau đó Đổ Quân nghe thấy tiếng tim mình tan vỡ, trên mặt như bị ai vả “ bốp bốp” mấy cái!

Tiểu tử thối! Ba năm không gặp lại không thèm để ý đến anh!

Diệp Kiều liền chạy nhanh về phía Lục Bắc Kiêu, Lục Bắc Kiêu đưa tay lên vò vò đầu cô khiến tóc cô rối tung lên.

“Anh Kiêu, cậu nhỏ anh kêu anh hai tiếng, anh không nghe thấy sao?” Diệp Kiều hỏi, Đổ Quân đang đi về phía bên này.

“Nghe rồi!” Người đàn ông ngay thẳng không nói vòng vo, cũng không sợ làm tổn thương lòng tự tôn của người khác.

Diệp Kiều có thể cảm nhận được, anh Kiêu nhà cô rất không thích cậu nhỏ này!

“Tiểu tử thối! Cậu anh yên trước ngựa sau chạy đến chăm sóc đối tượng nhỏ của aanh, anh lại đối xử với tôi như thế sao?!” Người bị tổn thương nghiêm trong cắn răng nghiến lợi nói.

“Đồng chí Đỗ Quân, cậu còn dám nhắc đến chuyện này?! Nếu tối nay không phải tôi đến sớm thì cô ấy đã bị thương rồi! Lúc đó cậu ở đâu?! Cả tối không thấy cứu binh là cậu, còn dám ở đây kể công?!” Lục Bắc Kiêu biểu tình nghiêm túc, như giáo huấn học sinh tiểu học giáo huấn cậu mình.

“Tôi …..”

“Được rồi được rồi, anh Kiêu, anh đừng tức giận cậu nhỏ nữa, cậu nhỏ cũng không phải thần tiên, cậu ấy cũng đã phải người dến bảo vệ em rồi, ai biết được đám người đó lại tìm được anh em chứ! Sau đó chúng em tách ra…” Diệp Kiều vội vàng khuyên nhủ, chuyện này không thể trách cậu nhỏ được, hiện giờ điện thoại chưa phổ biến, tìm người cũng không dể dàng.

“Trách là trách đám người kia kìa !” cô nói thêm.

“Nha đầu này thật hiểu chuyện! Vì hai đứa cậu đây còn chưa ăn cơm tối nữa này! Nha đầu, cậu mời con ăn đại tiệc được không?” Đổ Quân vừa nói dứt câu thì ánh mắt như giết người phóng đến.

Lục Bắc Kiêu kéo Diệp Kiều vào lòng ôm chặc, tuyên bố chủ quyền.

Cho dù là cậu ruột anh cũng phải đề phòng.

Sợ nha đầu này bị bắt mất

“Cậu muốn ăn thì tự đi ăn đi, đưa xe cho chúng tôi, tôi đưa em ấy về!” Lục Bắc Kiêu lại không khách khí nói.

“... ….” Anh còn có thể nói gì! Đây là tiểu tổ tông !

“Cậu nhỏ, chúng ta cùng đi đi! Anh Kiêu hôm nay phải quay về quân doanh, thời gian rất quý báo!” Diệp Kiều bị Lục Bắc Kiêu ôm trong lòng cố ngốc đầu lên nói với Đổ Quân.

…..

Cổng vào cục công an đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả các thành viên của Long Hổ và Băng đảng đang gây rối đã bị bắt giữ.

“Anh Kiêu, hay đưa anh về quân doanh trước, em sợ anh trể giờ! Đã hơn 11 giờ rồi!” Lúc lên xe, Diệp Kiều rất vừa lòng nhưng lại sợ quân kỷ như sơn a…

“Không, anh đưa em về, nhân tiện kiểm tra một chút, khách sạn của em có an toàn không nữa.” Anh nhấn mạnh nói.

Đương nhiên an toàn, đại sắc lang là anh đi là an toàn! Diệp Kiều trong lòng nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch