Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 83:

Chương 83:




120 vạn, ở thời này tuy là một số tiền lớn, nhưng mà so với giá trị của miếng đất kia quả thực là chín trâu mất một sợi lông.

120 vạn, cũng chỉ đủ tiền cho cái tên phá gia chi tử này mua một chiếc siêu xe.

Cô kiếp trước có biết Đỗ gia làm công nghiệp, chưa từng thấy Đỗ gia trong giới thương nghiệp hay bất động sản, cũng không có chút thành tựu nào ở hai mảng này. Nghĩ lại, có khả năng chính là do tên phá gia chi tử này ban cho.

Một miếng đất tốt như vậy, anh ta cứ thế mà bán rẻ. Còn bày ra cái dáng vẻ đem được cục nợ này vứt đi được. Một chút ánh mắt nhìn xa trông rộng, cái mũi thính của giới thương nghiệp cũng không có, lại còn lao đầu vào buôn bán. Ví như cái khách sạn này, rõ ràng là đầu tư nhiều, vị trí tốt, nhưng lại tử khí nặng nề, không có lời lãi.

Đỗ Quân bắt chéo chân ngồi trên ghế, cái khuôn mặt tuấn tú còn treo lên nụ cười đắc ý. Diệp Kiều thật sự muốn đánh cho anh ta một trận.

“Trợ lý Diêu, nói rõ thêm một chút về người mua đi.” Cái tên Đỗ Quân này khẳng định người mua tên là gì còn không biết, cái gì cũng không biết, nên thay vì hỏi anh ta, hỏi luôn người trợ lý.

“Cô Diệp, người mua là một công ty mới thành lập ở thành phố J, công ty Hằng Sơn, ông chủ tên là Khương Hằng Sơn. Ông ta tự mình tới, khoảng 10 phút nữa sẽ tới, máy bay đáp chậm một chút!”

Người trợ lý vừa nhắc tới công ty Hằng Sơn thì Diệp Kiều có chút kích động, đến khi nghe được cái tên Khương Hằng Sơn thì máu nóng trong người bốc lên.

Lão đại a!

Khương Hằng Sơn là lão đại của giới kinh doanh bất động sản.

Công ty Hằng Sơn này chính là tập đoàn Hằng Hân nổi tiếng lừng lẫy đời trước của cô. Lúc cô vào tù, tổng tài sản của Hằng Hân là 50 tỷ, sau đó 7 năm thì không ngừng tăng thêm.

“Cậu, gần đây thiếu tiền tiêu sao?”

Đỗ Quân nghe cô hỏi thì lên tiếng cười nhạo. “Con bé này, cậu có thể thiếu tiền sao? Nói đùa cái gì vậy!”

“Vậy sao cậu còn bán đất? Cậu nghĩ gì vậy?!” Cô nếu có tiền cũng nhất định sẽ mua miếng đất này. Cho dù không có tiền đầu tư, để lại mấy năm sau bán cũng có thể phát tài.

“Vô nghĩa, cậu muốn kiếm tiền a! Tránh để lão Phật gia cứ nói mãi nói hoài!” Đỗ Quân nghiêm túc nói, nhưng nửa câu sau thì lỡ miệng, có chút xấu hổ.

“120 vạn mà cũng gọi là kiếm tiền sao? Cậu, cậu muốn bỏ một khoản tiền lớn sao? Muốn trở thành chủ của Đỗ gia sao?”

Nằm mơ cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Một đám người chỉ biết ghét bỏ anh ta, nói anh ta chỉ biết tiêu tiền không biết kiếm tiền.

Nhưng mà, sao anh ta có thể thừa nhận điều này trước mặt đứa cháu bên ngoại chứ, “Có 120 vạn này, cậu định đầu tư một studio!”

“….” Diệp Kiều suýt chết nghẹn vì câu nói của Đỗ Quân.

Hiện giờ, trong thành nhà nào cũng có tivi, đầu đĩa cũng trở nên phổ biến, thì studio làm gì chứ? Đó chỉ là cách kiếm tiền của những tên trẻ ranh thôi. Ngu ngốc hết sức. Còn nếu đầu tư, đầu tư vào rạp chiếu phim, có thể cô còn có thể nhìn anh ta khác một chút.

“Cậu, studio tuy rằng là một cách kiếm tiền, nhưng cháu nghĩ có một cách kiếm tiền nhiều hơn, cậu có tin không?”

Đối với kẻ tự luyến nhiều như Đỗ Quân, phải nịnh nọt một chút, nếu không thì sẽ chấm dứt mọi chuyện.

“Hả? Cô nhóc như cháu thì hiểu cái gì? Mau đi chơi đi, buổi tối cậu mời cháu ăn tiệc!” Đỗ Quân không để ý, vẫn ra cái vẻ trưởng bối nhìn vãi bối.

“Cậu, cậu coi thường cháu, cháu mách anh Kiêu.” Diệp Kiều ra cái vẻ tức giận, lại phải lấy cháu ngoại của anh ta để áp anh ta lại.

“Đừng đừng đừng, Kiều Kiều, cậu không phải là đang muốn kiếm tiền sao?!”

“Cháu nói là có thể kiếm được số tiền lớn hơn, cậu không tin!”

“Một con nhóc như cháu thì hiểu gì…”

“Cậu, cậu không tin cháu thì chúng ta đánh cược đi, được không? A, đánh cược hôm nay ông chủ Hằng Sơn sẽ đi một đôi giày thể thao Nike trắng đen. Nếu cháu nói đúng, sẽ để cháu giúp cậu bán miếng đất này, còn nếu cháu thua, sau này cháu nói tốt về cậu trước mặt anh Kiêu.”

Giày thể thao Nike?!

Ha!

Con nhóc này sao lại có thể khôi hài vậy chứ? Anh ta đã nhìn thấy ông chủ Hằng Sơn chui từ xe ô tô ra, là mặc vest, chân thì bị lễ tân che mất, không nhìn thấy rõ.

“Được, ta đánh cuộc. Nếu ta thua, cái mảnh đất này cho cháu!” Đỗ Quân quay mặt đi, nhìn Diệp Kiều đang quay lưng về phía cửa khách sạn, hào khí nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch