Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 90:

Chương 90:




Dưới đề nghị của Diệp Kiều, sau khi ký hợp đồng xong sẽ tổ chức một cuộc họp báo, Khương Hằng Sơn càng thêm thán phục cô nhóc này.

Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu rõ về nghệ thuật PR-maketting. Ông ta không cho rằng đây là ý của Đỗ Quân, trên thực tế, ông ta hiểu rõ Đỗ Quân là một con rồi.

Chuyện làm ăn lần này đều do cô nhóc này bày mưu lập kế.

Việc ký kết hợp đồng thuận lợi, các báo đài đều tới đưa tin, Khương Hằng Sơn cùng Đỗ Quân đều chấp nhận phỏng vấn nhưng mà Diệp Kiều không xuất hiện. Cô hiện giờ vẫn là một học sinh, không nên xuất đầu lộ diện. Mọi công lao đều dành cho cậu nhỏ, cô chỉ cần 13% cổ phần kia.

Phần trả lời của Đỗ Quân là cô viết từng câu từng chữ, bắt anh ta học thuộc. Cũng may, kỹ thuật diễn của tên lông bông nay không tệ, đối mặt với ống kính cũng rất tự nhiên.

*

Khương Hằng Sơn trở thành nhà đầu tư của thành phố N được đưa tin liền thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư khác, sau đó, ông ta lại cùng tập đoàn thương mại Đài Loan Á Vinh ký kết hợp tác xây dựng trung tâm thương mại quốc tế, dự tính cuối năm sẽ khởi công, việc dỡ bỏ di dời các công trình cũ trên miếng đất cũng chỉ mấy ngày sau là khua chiêng gõ trống mà tiến hành.

Tuy rằng trong thời gian tới, ngành kinh doanh bất động sản chưa chắc đã có khởi sắc, nhưng mà, khi hai ông lớn trong ngành cùng hợp tác thì đã là tiếng vang lớn trong giới bất động sản.

Có người giữ thái độ phủ định, có người giữ thái độ quan sát, cũng có doanh nghiệp nhanh nhạy đã lập tức đi tìm kiếm các vị trí xung quanh.

Trong thời đại này, giá nhà trong thành phố bình quân cũng phải 200 đồng một mét vuông, đương nhiên, cái giá này cũng bằng tiền lương mỗi tháng của một công nhân, nhưng mà 20 năm sau, giá sẽ là bao nhiêu? 50 vạn chưa chắc đã mua được 1 mét vuông.

Diệp Kiều đứng ở cửa sổ nhìn phố xá sầm uất dưới chân, trong đầu mường tượng ra cảnh phồn hoa đô thị nhiều năm sau.

“Kiều Kiều! Kiều Kiều!”

Giọng nói vui sướng của Đỗ Quân truyền tới. Cô xoay người lại thì nhìn thấy anh ta đang cầm cái điện thoại trong tay, vẻ mặt vui sướng đến độ giống một đứa trẻ ngốc mới nhận được quà.

“Kiều Kiều. Cậu yêu cháu muốn chết.” Tên cậu lông bông nói xong thì dang hay tay bế cô lên, xoay một vòng. Diệp Kiêu thụ sủng nhược kinh.

Cái tên này tìm chết sao?

Nếu để anh Kiêu biết anh ta bế cô lên, còn không phải đánh anh ta không còn đường ngồi dậy sao.

Đỗ Quân đặt cô xuống, mặt mày vui vẻ hớn hở. Đúng lúc này, điện thoại của anh ta kêu vang. “Là ai lại gọi điện tới khen cậu rồi.” Đỗ Quân vừa nói vừa ấn nút nghe, mở loa ngoài.

“Quân Quân, là chị a…”

Chị?

Chẳng phải là bà Đỗ sao?

Là mẹ chồng tương lai của cô.

Nghe được giọng của bà Đỗ, Diệp Kiều không khỏi giật mình. Kiếp trước, người cô sợ nhất chính là bà.

“Chị, vừa lúc, em cùng với…” Nghe Đỗ Quân nói tới đây Diệp Kiều vội vàng đá vào chân anh ta, nhìn anh ta ra dấu không nói, không cho phép anh ta nói.

Kiếp trước, lúc biết cô với Lục Bắc Kiêu kết hôn, bà Đỗ là người đầu tiên phản đối. Đầu tiên, bà nói tuy rằng cô cũng là con gái Diệp gia nhưng là con tư sinh, thanh danh không tốt. Tiếp theo, bà nói cô đi quán bar lêu lổng nên mới có quan hệ với Lục Bắc Kiêu. Hơn thế, Đỗ Dĩnh còn cao ngạo hoài nghi cô cố ý đưa con trai bảo bối của bà ta vào tròng.

Nhưng lúc ấy, gạo đã nấu thành cơm, Lục gia không thể không cưới cô.

Kết hôn xong, cô lại thường xuyên có hẹn với Thẩm Hi Xuyên cho nên bà Đỗ lại càng không vừa mắt với cô.

“Chị, chị đừng có hoài nghi năng lực của em được không?”

Đỗ Dĩnh không khác gì những người nhà họ Đỗ. Đầu tiên là khen anh ta một chút, sau đó lại hỏi anh ta có phải có người tài giỏi đứng sau lưng chỉ điểm không, mà Đỗ Quân thì không thể nói đó là công lao của Diệp Kiều nên chột dạ mà tự dát vàng lên mặt mình.

Cũng nhờ chuyện được người nhà khen ngợi mà anh ta mới chân chính nhận ra Diệp Kiều thật sự giúp anh ta làm được chuyện lớn, nếu không, anh ta thật sự không hiểu ra.

Đỗ Dĩnh cũng không tin tưởng năng lực của em trai. Thằng nhóc này chắc chắn đã gặp được một cao nhân trong nghề rồi. Ngay cả bà ta kinh doanh đã 20 năm nay, cũng không hề nghĩ tới mảnh đất đó có giá trị lớn.

“Nhóc con, vì sao cháu không cho cậu nói là cháu giúp cậu? Người đó là mẹ chồng tương lại của cháu đó!” Đỗ Quân tắt điện thoại xong thì nhìn Diệp Kiều nghi hoặc hỏi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch