Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 90: Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 92:

Chương 92:




Diệp Kiều người nhỏ đang chen chen chúc chúc trên xe lửa, một tay cầm cái cục gạch màu đen nặng chịch, miệng thì luôn nói xin nhường đường, vất vả mới chen được tới chỗ không có người.

Cả người cả tay đều thấy mỏi.

Thật là không chịu nổi cái ý tốt này mà.

Thật khó trách chỉ 2-3 năm lưu hành cái điện thoại này đã bị loại bỏ. Nhưng nghĩ tới phải chờ 3 năm nữa mới có thể dùng loại điện thoại di động nhỏ gọn hơn, trong lòng Diệp Kiều có chút không thoải mái.

“Alo!”

Không biết có phải do ở trên xe lửa hay không mà tín hiệu không được tốt, có nhiều tiếng lạo xạo trong điện thoại. Cô chỉnh chỉnh dây anten điện thoại, “Alo, anh Kiêu sao?”

“Mẹ, mẹ!”

Đột nhiên có tiếng trẻ con gọi.

“Alo.”

“Nhóc con, sao lâu vậy mới nhận điện thoại, đang ở trên xe lửa sao?” Giọng nói trầm ấm có lực của Lục Bắc Kiêu vang lên, Diệp Kiều mới lấy lại tinh thần. Vừa rồi nhất định là nghe lầm, hoặc là tín hiệu có trục trặc.

Nhưng mà tiếng gọi của đứa bé đó vẫn còn như vang vọng bên tai, giọng nói đó thật ngoan.

“Anh Kiêu. Em vẫn đang ở trên xe lửa, trên lối đi có nhiều người quá, phải tìm mãi mới được chỗ không có người.” Cô là đi từ khoang giường nằm tới khu vực gần WC. Kiều Thiêm, Tiểu Đổng, Chu Bồng vẫn còn đang ngủ.

“Em với đồng chí Đỗ Quân quan hệ không tồi a…” Một người luôn không có hứng thú với phụ nữ như Đỗ Quân lại tặng cho cô một cái điện thoại di động, nên giọng nói của Lục Bắc Kiêu trong điện thoại có chút dấm chua.

Diệp Kiều sao có thể không hiểu ý của anh chứ. “Anh Kiêu, đây là thù lao cậu nhỏ trả cho em. Em ngăn cản cậu nhỏ bán một miếng đất ở trong nội thành, sau đó 2 ngày thì có một ông lớn trong làng bất động sản tới hỏi mua, lại còn đồng ý chia cổ phần đầu tư cho cậu nhỏ.”

Cô nói dối, giả vờ là thầy phù thủy cũng chỉ có thể lừa được tên cậu lông bông kia, nhưng không thể lừa được Lục Bắc Kiêu. Đến lúc anh hỏi tới, cô không thể giải thích rõ ràng được, chẳng lẽ lại nói với anh là cô trọng sinh về đây?

“Đúng rồi, anh Kiêu, chúc mừng anh nhân ngày của Quân đội.” Hôm nay là ngày thành lập quân đội nên cô vội lảng sang chuyện khác, “Anh lại lén gọi điện thoại ở đâu vậy?”

“Trong phòng của Lão Thái. Có đoàn văn công tới biểu diễn, bọn họ đều đang xem!” Lục Bắc Kiêu đang ở trong doanh trại cũng không biết đến những sự việc bên ngoài, cũng không hỏi tới.

“Anh Kiêu, sao anh lại không xem a? Đoàn văn công đó toàn là những cô gái xinh đẹp trong quân đội nha.” Cô cố ý chua giọng trêu chọc.

“Mới rồi còn có một đóa hoa nhỏ muốn tới làm quen với anh Kiêu của em đó.” Lục Bắc Kiêu ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào cạnh bàn làm việc, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập ý cười, khóe miệng cong lên.

“Ai?” Diệp Kiều tức khắc tỏ vẻ ghen tuông. Chắc chắn anh không có lừa cô.

“Gọi là cái gì Cố gì Yến. Cô ta còn nói, mẹ cô ta với mẹ anh là bạn thân thiết… Anh… không có chút ấn tượng nào!” Phản ứng của cô thật mạnh nha. Tâm tình của Lục Bắc Kiêu thật vui.

Cố Tuyết Yến. Bà Đỗ trong lòng luôn hướng đến cô con gái nuôi này.

Thiếu chút nữa cô quên mất đóa bạch liên này rồi.

Anh thật sự không có chút ấn tượng nào sao? Kiếp trước, là cô hiểu lầm hai người họ.

“Anh Kiêu, cô ấy có xinh đẹp không?” Cô dựa lưng vào thành xe lựa, nhẹ giọng hỏi. Kỳ thực, cô cũng không để bụng. Cho dù là Tuyết Yến, Vũ Yến hay Băng Yến, ai tới cô sẽ diệt người đó.

“Thì cũng như vậy, cho dù bọn họ có cực kỳ xinh đẹp thì trong mắt anh cũng chỉ có một cái mũi hai cái mắt, còn không dễ coi bằng một người đàn ông.” Lục Bắc Kiêu thật lòng nói. Anh thật sự không nhớ ra cái cô Cố gì Yến đó vẻ mặt như thế nào.

Lời này, cô tin.

“Nhóc con, em đừng suy nghĩ vớ vẩn a. Anh chỉ thương một mình em, chỉ muốn thương một mình em. Lúc nào thì về tới thành phố J?” Thấy cô không nói gì, Lục Bắc Kiêu cho rằng cô không tin nên vội vàng nói, giọng nói cũng thêm ôn nhu, thêm sủng nịnh.

Mặc dù đã trải qua một kiếp, nhưng cô vẫn cảm thấy mình không xứng với sự nhu tình mật ý của anh nên trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

“Anh không được nghỉ phép, người ta về tới thành phố J cũng không hy vọng…”

Nghe giọng điệu làm nũng của cô, Lục Bắc Kiêu nào có chịu được. “Ngóng anh nghỉ phép làm gì? Hay là muốn tiếp tục làm chuyện lần trước chưa có làm xong? Đúng không?”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch