Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 112: Đừng nghĩ thoải mái

Chương 112: Đừng nghĩ thoải mái


Suốt cả một ngày, đề tài Vương Kim Đường cưỡi xe đạp điện có lái xe truyền khắp huyện Nam Vân, trở thành đề tài đầu đường cuối phố. Ngay cả việc Vương Kim Đường trong hội nghị bị Chủ tịch huyện phạt đứng cũng truyền khắp nơi.
Trong phòng hội nghị phòng Y tế huyện, một số Phó trưởng phòng và Ủy viên Đảng ủy ngồi một bên nói chuyện phiếm chờ Vương Kim Đường xuất hiện. Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của mình.
Là người khởi xướng sự kiện, Tăng Nghị ngồi ở vị trí của mình chậm rãi uống trà. Hắn cũng không nghĩ phản kích nho nhỏ của mình sẽ khiến cho dư luận phản ứng như vậy. Sợ rằng Vương Kim Đường sẽ phải mất một thời gian rất dài không thể ngóc đầu lên ở huyện Nam Vân.
Tăng Nghị khi mới đến, đã tỏ thái độ mình xuống đây không phải tranh đoạt quyền thế. Nhưng không nghĩ người khác lại cho rằng hắn chính là một quả hồng nhũn.
Cao Vạn Tường lần đầu tiên ở văn phòng giở trò quỷ, Tăng Nghị vẫn dễ dàng tha thứ. Lần thứ hai là vấn đề nhà ở, Tăng Nghị vẫn tha thứ. Nhưng lần thứ ba về vấn đề xe cộ thì Tăng Nghị quyết không nhịn nữa. Hắn nếu không bắt tên này phải phục thì chính mình làm chuyện gì cũng sẽ phải lãng phí trong tay tên này. Tăng Nghị ngay cả Viên Văn Kiệt còn thu thập được, huống chi chỉ là một Chánh văn phòng Y tế huyện.
Vương Kim Đường bưng cái bình nước của mình bước vào hội trường, nét mặt không có bất cứ một xấu hổ nào. Nhưng cũng không có nói nhiều lời dạo đầu như trước, ngay khi ngồi xuống, ông ta lên tiếng ngay:
- Các đồng chí, bắt đầu cuộc họp.
- Có hai sự kiện cần được tuyên bố. Thứ nhất là nhiệm vụ giúp đỡ người nghèo. Công tác giúp đỡ người nghèo này thì huyện yêu cầu phái người xuống dưới, thời gian là nửa năm. Lát nữa chúng ta sẽ chọn một người. Thứ hai là xác định nhiệm vụ, mục tiêu và ngạch độ thu hút đầu tư. Định mức nhất định sẽ chia đều cho các phòng.
Vương Kim Đường rót nước, uống một hớp rồi nói tiếp:
- Hiện tại là thời gian để mọi người tự do lên tiếng.
Phó trưởng phòng Cổ Học Công nói:
- Nhiệm vụ thu hút đầu tư của chúng ta năm ngoái là một triệu hai trăm ngàn, cuối cùng hoàn thành được năm trăm ngàn. Năm nay nếu không thì cứ định một triệu hai trăm ngàn như cũ.
Vương Kim Đường sắc mặt liền trầm xuống:
- Tôi xin nói rõ một chút, Chủ tịch huyện của chúng ta rất coi trọng công tác thu hút đầu tư và giúp đỡ người nghèo này.
Phòng họp không ai lên tiếng nữa. Cụ thể vì sao thì mọi người trong lòng rất rõ ràng. Vương Kim Đường ông đến họp muộn, bị Chủ tịch huyện tảng lờ, còn không biết xấu hổ, nói là Chủ tịch huyện rất quan tâm và coi trọng. Vậy sao Chủ tịch huyện không quan tâm và coi trọng những đơn vị khác đi. Chuyện tốt thì không thấy ông kéo về cho cơ quan, còn chuyện như thế này thì ông lại kéo về.
Thấy không ai lên tiếng, Vương Kim Đường liền tăng con số lên:
- Mục tiêu năm nay, tôi thấy nên định tám triệu đi. Cá nhân tôi phụ trách một triệu hai trăm ngàn, còn lại mọi người chia đều.
Mọi người liền hít một hơi thật sâu. Năm ngoài toàn bộ huyện Nam Vận tài chính thu được không tới mười ba triệu. Đây là con số báo cáo, con số thực tế sợ là còn ít hơn. Vương Kim Đường ông không ngờ lại đề ra tám triệu. Chính ông muốn chết thì không nên cột mọi người vào một chỗ chứ?
- Trưởng phòng, con số này có phải là nhiều quá không? Năm trăm ngàn năm ngoái là các đồng chí đây phải sùi bọt mép mới xin được. Tám triệu này, tôi sợ các đồng chí khác không thể tiếp nhận nổi.
Cổ Học Công là người thứ nhất phản đối. Loại chuyện này sao có khả năng làm được.
Có người phụ họa:
- Đúng vậy, ngạch độ này quả thật rất cao.
- Nếu không thì một triệu ba trăm ngàn đi.
Có một người lại lên tiếng.
Vương Kim Đường tuy rằng là nhân vật số một, nhưng không thể khiến cho nhiều người tức giận. Thấy mọi người phản đối, ông ta đành nói:
- Ngạch độ này chúng ta sẽ thương lượng sau. Trước hết hãy đưa ra một ứng cử viên đi xuống giúp đỡ người nghèo. Tôi vẫn là câu nói kia, chuyện này Chủ tịch huyện rất coi trọng.
Mọi người lại rùng mình. Năm ngoái cơ quan phái xuống một gã cán sự giúp đỡ người nghèo. Năm nay khẳng định phải là cấp bậc cao hơn. Nếu muốn cho chủ tịch huyện coi trọng thì ít nhất phải phái một lãnh đạo đi xuống. Nói cách khác, là tuyển những người đang ngồi ở đây ra.
Xã Lão Hùng là xã như thế nào, không cần nhìn, nghe cái tên không cũng đã biết nó rừng sâu núi thẳm như thế nào. Ở đây ngay cả một con đường còn không có. Toàn bộ xã có mười tám thôn, trong đó có mười một thôn còn chưa thoát được cái nghèo. Đây là địa phương nghèo nhất trong toàn bộ huyện Nam Vân. Mở mắt ra tất cả đều là núi, cúi đầu xuống tất cả đều là cây cỏ. Ai cũng không muốn mình đang sống yên lành ở thị trấn, lại đến mảnh đất chẳng có gì cắm dùi nửa năm.
- Tôi cảm thấy có một người rất thích hợp, là Phó trưởng Phòng Tăng.
Cao Vạn Tường lên tiếng đầu tiên:
- Trước kia chúng ta cũng là hàng năm giúp đỡ người nghèo. Năm nay, xét đến tận cùng vấn đề, tôi cho rằng cần phải thay đổi một chút. Chúng ta ở đây xuất thân hầu hết là nông thôn, chưa cái gì là chưa thấy qua. Phó trưởng Phòng Tăng thì lại khác. Anh ấy là cán bộ ưu tú từ tỉnh phái tới. Trình độ văn hóa cao, tầm mắt cũng rộng lớn. Anh ấy đi giúp đỡ người nghèo, nói không chừng có thể trợ giúp quần chúng thoát khỏi nghèo khó mà vươn lên làm giàu. Mọi người nói có đúng không?
Tăng Nghị trong bụng thầm nhủ, Cao Vạn Tường anh tuyệt đối là không bị đánh đau thì không nhớ. Xem ra vẫn nên thu thập anh thì hơn. Tan họp chúng ta sẽ nói sau.
Mọi người trong phòng họp đều không hé răng, chờ người khác lên tiếng. Chuyện ngày hôm qua, mọi người đều nhìn ra là do Tăng Nghị một tay làm. Bài học của Vương Kim Đường ngay trước mắt, nên không ai muốn gây với Tăng Nghị.
Vương Kim Đường cười nói:
- Tôi cảm thấy Chánh văn phòng Cao nói rất có lý. Đồng chí Tăng Nghị, cậu thấy có nên đảm nhận trọng trách này hay không?
Tăng Nghị liền lên tiếng:
- Nếu Chủ tịch huyện đã coi trọng thì chúng ta lại càng coi trọng hơn Chủ tịch huyện mới phải. Phải đem hai hạng mục công tác này xử lý triệt để. Công tác giúp đỡ người nghèo, tôi là nhân vật số hai của cơ quan, tôi cảm thấy rất thích hợp để mình làm.
Vương Kim Đường sắc mặt vui vẻ, không nghĩ tới Tăng Nghị lại thống khoái đáp ứng như vậy. Ông ta chuẩn bị hé miệng khen ngợi vài câu.
- Nhưng...!
Một câu này của Tăng Nghị khiến Vương Kim Đường chột dạ:
- Tôi cho rằng cơ quan chúng ta đối với công tác thu hút đầu tư vẫn không đủ coi trọng. Chủ tịch huyện đã tín nhiệm phòng Y tế chúng ta, tám triệu tuyệt đối là không được. Tôi cho rằng ít nhất phải là mười sáu triệu mới thích hợp.
Vương Kim Đường sắc mặt trắng bệch. Tăng Nghị đây là cùng mình gọi nhập:
- Đồng chí Tăng Nghị, cậu có nhiệt tình trong công tác tất nhiên là tốt, nhưng phải suy xét đến tình huống thực tế của chúng ta. Mười sáu triệu có phải là có chút tham vọng viễn vông hay không?
- Tôi cảm thấy mười sáu triệu không nhiều lắm. Sự là do con người làm ra thôi.
Tăng Nghị cười tủm tỉm, nhìn Vương Kim Đường:
- Tuy rằng cơ quan đã quyết định bảo tôi xuống dưới trợ giúp người nghèo, nhưng tôi vẫn đảm nhận ngạch độ bảy triệu trong số mười sáu triệu này.
Trong phòng hội nghị tất cả đều sợ ngây người. Phó trưởng Phòng Tăng quyết đoán thật lớn. Mở miệng một cái chính là bảy triệu.
Mọi người nhìn Vương Kim Đường, sắc mặt có chút ý vị sâu xa. Phó trưởng Phòng Tăng đề xuất bảy triệu, anh là Trưởng phòng, con số tuyệt đối không thể thấp hơn.
Vương Kim Đường bị đánh một chiều, ông ta không thể không tiếp chiêu. Nếu không tiếp chiêu thì về sau ở cơ quan thắt lưng làm sao thắng. Nhưng ông ta lại không thể tiếp chiêu. Lấy cái gì mà tiếp đây? Tiếp thì tuyệt đối chết không có chỗ chôn. Căn bản không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó không thể hoàn thành thì tương đương với việc chủ động xin xử phạt.
"
""
-- NIong có biện pháp hoàn thành nhiệm
Tăng Nghị này thật sự là khốn kiếp.
Vương Kim Đường trong lòng mắng thầm. Chỉ một mình cậu nhận lấy bày triệu. Bố nếu nhận nhiều hơn cậu thì ngạch độ kia chẳng còn lại bao nhiêu. Mọi người ngồi ở đây khẳng định sẽ vui vẻ ngồi mà xem trận đấu.
Nhưng Vương Kim Đường lại không có biện pháp nói Tăng Nghị đề xuất ngạch độ là không thực tế. Người ta vỗ ngực định bảy triệu. Nếu anh cứng rắn không chịu, việc này truyền ra ngoài thì chẳng phải là phá hư công tác thu hút đầu tư sao. Mà phá hư công tác thu hút đầu tư thì chẳng khác nào phá hư chiến tích của Chủ tịch huyện và Bí thư Huyện ủy. Nếu xảy ra chuyện như vậy, cái ghế phía dưới mông mình không chuyển cũng phải chuyển.
Nếu không phái Tăng Nghị đi xuống giúp đỡ người nghèo, mà phái người khác đi thì có ai nguyện ý hay không. Tăng Nghị vừa rồi đã nói, phái người cấp bậc không đủ thì là không tôn trọng quyết định của Chủ tịch huyện. Rõ ràng có nhân vật số hai đi xuống giúp đỡ người nghèo, anh ngăn không cho đi thì biết nói thế nào.
Vương Kim Đường dằn mạnh cái tách xuống, nước trà từ bên trong bắn ra.
Lúc này chỉ có hai con đường, hoặc là mình so với Tăng Nghị phải nhận ngạch độ nhiều hơn, hoặc là mình phải xuống giúp đỡ người nghèo. Nhưng Vương Kim Đường làm sao dám đi xuống. Đi xuống nửa năm, khi trở về, phòng Y tế sợ rằng sẽ mang họ Tăng hết. Ông ta là nhân vật số một của phòng, công tác của phòng Y tế không quản lý, lại chạy tới giúp đỡ người nghèo. Cái này cũng không thích hợp.
Một người ở đây so với một người từ tỉnh xuống. Mười sáu triệu của Tăng Nghị, thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng chia ra trên đầu mỗi người thì một người cũng chỉ có mấy chục ngàn thôi. Vương Kim Đường tám triệu thì số còn lại chia cho mỗi người phải là bảy tám trăm ngàn. Ai cũng không muốn vì chiến tích của người khác mà rinh lấy tiếng xấu cho mình.
Hơn nữa, Tăng Nghị đi xuống giúp đỡ người nghèo thì chính mình sẽ không cần đi. Vừa không cần đi xuống chịu khổ lại vừa có thể hoàn thành thu hút đầu tư. Loại chuyện này đôi bên đều tốt, mọi người cớ sao lại không
làm.
Phó trưởng phòng Cổ Học Công lên tiếng:
- Phó trưởng Phòng Tăng, vừa muốn giúp đỡ người nghèo, lại chủ động gánh nhiệm vụ thu hút đầu tư, khiến tôi cảm thấy rất cảm động. Như vậy tôi xin nhận một triệu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch