Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thủ Tịch Ngự Y

Chương 62: Kim châm . -

Chương 62: Kim châm . -


Chiếc xe việt dã rất nhanh chạy đến khách sạn Nam Uyễn. Đây là sản nghiệp của quân khu, không mở cửa cho
bên ngoài, chỉ tiếp đãi quân nhân của quân khu địa phương và quân nhân đi ngang qua Vinh Thành.

Thang Vệ Quốc cùng với Tăng Nghị đi thăng vào, tiền lên lầu hai, quẹo vào một phòng.

Tăng Nghị liền cảm thấy hoảng sợ. Trong phòng đã ngồi đầy một bàn những nhân vật đầu trọc, vẳng trán sáng
bóng, vừa thấy là biết nhân vật không hièn lành gì.





Nhìn Thang Vệ Quốc tiến vào, nhóm đầu trọc đều đứng đậy.

- Xin giới thiệu với mọi người, vị này là Tầng Nghị, bác sĩ Tăng. Vết thương của lão Tam là do cậu ấy gây ra
và cũng là do cậu ấy chữa trị.

Thang Vệ Quốc cười ha hả:

- Bác sĩ Tăng là một người rất sảng khoái, xương cứng, tôi rất thích. Lát nữa mọi người hãy kính cậu ấy mấy
ty.

Nhóm đầu trọc ánh mắt nhìn Tăng Nghị, vừa có chút không phục, vừa có khinh thường, vừa có phẫn nộ, vừa có
cười lạnh.

- Bác sĩ Tăng, xin mời ngồi. Đây đều là cấp đưới của tôi, ngoại trừ đánh nhau thì cái gì cũng không biết. Có
chỗ nào thất lẽ thì cậu đừng trách.



Thang Vệ Quốc bảo Tăng Nghị ngồi xuống, khoát tay nói:

- Mọi người ngồi đi. Gọi các người ra uống rượu, cũng không phải luyện tập.

Lúc này có một người đâu trọc khân cấp đứng dậy, giơ ly rượu lên:

- Bác sĩ Tăng, tôi xin kính cậu một ly.

Lời này rất trực tiếp, ngay cả cái cớ đê uống rượu cũng không có, chỉ là uống rượu.
Tăng Nghị không phải không rõ đây chính là xa luân chiến. Y giơ ly rượu lên:

- Tôi khâm phục nhất chính là những người đàn ông có tâm huyết bảo vệ tổ quốc. Hôm nay có thẻ cùng nhiều
người uống rượu như vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Tôi xin kính mọi người một ly.

- Anh Tăng quả nhiên là người sảng khoái. Được, chúng ta cùng nhau uống một ly rượu.

Thang Vệ Quốc dẫn đầu giơ ly rượu lên.



Nhóm đầu trọc gật đầu đồng tình với Thang Vệ Quốc, cùng nhau giơ cái ly lên. Ly thứ nhất tạm tha cho tiểu tử
cậu, đù sao bữa tiệc này vẫn còn rất dài.

"Vừa mới buông ly rượu, Tăng Nghị lại giơ lên ly thứ hai:
- Trước đây làm bị thương lão Tam, trong lòng thật sự hỗ thẹn, ly rượu này tôi tự mình uống.
Thang Vệ Quốc vừa nghe, đây không phải là bẽ mặt sao? Y cũng giơ ly rượu lên, nói:

- Lão Tam đây chính là gieo gió gặt bão. Kỹ năng không bằng người thì không nên trách Tăng huynh đệ. Là tôi
không để ý đến việc giáo huần cấp dưới của mình. Ly rượu này tôi xin uống với cậu, xem như là xin lỗi.

Nhóm đầu trọc tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng uống ly thứ hai. Lãnh đạo xin lỗi, bọn họ có thể không
sai sao?

Tăng Nghị giơ lên ly thứ ba:

- Tôi và mọi người không đánh thì không quen nhau, ly rượu này tôi xin kính mọi người. Uống xong ly rượu
này, mọi chuyện trước kia xóa bỏ, ai cũng không nhắc lại.



Thang Vệ Quốc lập tức bừng tỉnh trong lòng. Tiểu tử này sẽ không bởi vậy mà từ bỏ. Hắn một ly tiếp một ly,
rõ rằng là muốn tiên hạ thủ vỉ cường. Mẹ nó, tiểu tử này vừa mới cơm nước xong, trong bụng có đồ ăn, không
sợ uống rượu. Đám người bọn họ đều bụng rồng, uống như vậy, chẳng phải lát nữa sẽ tiêu hết sao?

Mấu chốt là tiêu tử này còn đang tìm lý do khác. Thang Vệ Quốc chỉ phải giơ cái ly lên:

- Uống xong ly rượu này, về sau chính là huynh đệ. Ai nhắc lại chuyện trước kia chính là kẻ khốn kiếp.
Nhóm đầu trọc nhất tề kinh ngạc. Bọn họ đang tức một bụng, chuẩn bị trong bữa tiệc này vì lão Tam mà trả
thù. Nhưng khi mới bắt đầu, thì lại không được đề cập đến những chuyện trước kia. Vậy thì bữa tiệc đầu rượu
này còn gì là hương vị nữa.

Thang Vệ Quốc tính toán tạm thời đình chiến. Nếu đẻ cho Tăng Nghị đường hoàng đánh như vậy, phía bên
mình sẽ toàn thê bỏ mình hết. Dù sao cũng phải giới thiệu mọi người trước để nghỉ ngơi một chút, sau đó tập
trung hỏa lực tấn công.

Sau khi uống xong ba ly, Thang Vệ Quốc khân trương nói:

- Dùng bữa, dùng bữa đi. Chú em Tăng, nếm thử chút thức ăn của quân khu chúng tôi.

`Y đã thay đổi cách xưng hô, từ bác sĩ Tăng đến Tăng huynh đệ. Hiện tại là chú em Tăng.

Tăng Nghị biết rằng Thang Vệ Quốc là tạm thời chịu thua, cũng không nâng ly tiếp:

- Cứng rắn, rất vững chắc.

Thức ăn của khách sạn Nam Uyễn chính là phong cách điển hình cho bộ đội. Không nói đến tạo hình, đồ ăn
ngon hay không, điểm mấu chốt chính là ăn được no.

"Nhóm đầu trọc từu lượng đều cao, nhưng không chịu nỗi khi trong bụng không có gì mà uống rượu. Lúc này dạ
dây trồng rồng nên liền phản ứng lập tức với chiến thuật của Thang Vệ Quốc. Một đám vùi đầu vào ăn uống, ai
cũng không hề đẻ ý đến chuyện uống rượu. Chỉ có trong lòng nín thở, nghĩ đến lúc trước đã nghĩ cách làm thế
nào để thu thập đối phương. Nhưng hiện tại ngược lại lại khiến đối phương thu thập mình trước. Xem ra hôm
nay không phải là thời cơ tốt đẻ thu thập.





Trên bàn cơm hàn huyên hai câu, Tăng Nghị đại khái biết được Thang Vệ Quốc đang làm cái gì. Y là Phó cục
trưởng bộ tư lệnh canh gác Vinh Thành. Những gã đầu trọc trước mặt đều là thành viên mũi nhọn trong tỏ của
y.

Bình thường có chuyện gì xảy ra, sẽ không vận dụng lực lượng quân đội canh gác. Đã có cảnh sát phòng ngừa
bạo lực và đội đặc công địa phương xử lý. Nếu xử lý không được thì có cảnh sát có vũ trang và bộ đội đặc
công trợ giúp. Có thẻ vận dụng lực lượng quân đội canh gác như vậy thì chuyện xảy ra phải rất nghiêm trọng.
Cấp dưới của Thang Vệ Quốc đều là thành viên bén nhọn, hàng ngày đều chịu sự rèn luyện có tính cực cao.
trong quân đội, được trang bị tận răng đẻ chống lại phần tử khủng bó.



Là binh lính tỉnh nhuệ, lão Tam không ngờ lại bị Tăng Nghị một quyền đả thương ngay. Điều này đả kích vào
ngạo khí của đám binh lính này, người nào chịu được. Ngay cả bản thân Thang Vệ Quốc ngày hôm qua khi
nghe được tin tức, cũng muốn xông lên giúp lính của mình tìm lại danh dự, nhưng không ngờ lại muốn ngã theo.
Một gã đầu trọc đứng lên:

- Bác sĩ Tăng, nghe nói công phu của cậu không tồi, có thể cho chúng tôi lĩnh giáo kiến thức được không?

- Ngôi xuống!

Thang Vệ Quốc cau mày:

- Tám đời cũng không rửa được cái quê mùa của cậu. Trên bàn có cơm thì lo ăn cơm uống rượu đi.

Thang Vệ Quốc rất tức giận. Bồ gọi các người tới là đê đánh nhau sao? Không đẻ cập đền chuyện lão Tam,
chẳng lẽ các người ngay cả cái cớ uống rượu cũng tìm không ra? Nếu nói đến chuyện sĩ nhục đối phương, bố
đây còn làm không được, các ngươi có thể được sao?

Tăng Nghị cười nói:

- Chi là chút công phu chữa bệnh cứu người. Nếu các vị đại ca muốn nhìn thì tôi xin xấu mặt một chút.

Tăng Nghị thay đổi suy nghĩ. Gã đầu trọc nói cái gì công phu. Công phu chữa bệnh cũng là công phu mà thôi.
Tăng Nghị nhìn ra gã đầu trọc này trong bụng không phục, chính mình hôm nay nếu cứ giáu điềm thì sợ đám.
người kia sẽ không coi mình ra gì.

Thang Vệ Quốc nhìn Tăng Nghị, trong bụng thầm nhủ không biết tiểu tử này lại có chủ ý gì.

Tăng Nghị giương cánh tay trái. Ngón giữa của bàn tay trái có đeo một cái nhẫn. Ngoài mặt là hoa mai sáu
cánh. Chỉ thấy hắn bóp đóa hoa mai kia, chậm rãi kéo, không ngờ liền đem hoa mai kéo lên.

Mọi người cảm thấy kỳ quái, cân thận nhìn lại thì phát hiện kia căn bản không phải là cái nhẫn mà là một cây
kim châm quần quanh ngón giữa, hình dạng giống như cái nhân. Kim châm bộ dạng yếu ớt, khi kéo một cái
không ngờ dài đến cả thước. Đóa hoa mai kia đúng là cái đuôi của cây châm.

Tăng Nghị cười nói:

- Cây kim châm này tôi bình thường đều mang theo. Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến, nên đều dùng kim
châm bằng inox, dễ dàng nhập châm. Cây kim châm này là của ông nội truyền cho tôi. Nếu muốn đùng nó,
không có công phu là không được.

~ Nhỏ như vậy có thê chui vào da sao?

Thang Vệ Quốc mở mắt trừng trừng. Y cầm lấy cây kim châm, đâm hai nhát vào làn da của mình, phát hiện căn
bản là đâm không vô.

Nhóm đầu trọc cũng thử, nhưng không một ai có thê đâm vào làn da của mình.

Tăng Nghị cười nói:



- Những người ngồi đây đều là mình đồng da sắt, không nên tra tấn cây kim này.



Kim châm lại ¡ tay Tăng Nghị. Hắn ước chừng cây kim châm, nhẹ nhàng vuốt một cái, cây kim châm lập
tức trở nên thẳng tắp. Tăng Nghị đùng tay phải nắm lầy đuôi châm, cây kim châm trên không trung hơi run lên.



Chỉ thấy Tăng Nghị hít một hơi. tay phải kẹp xuống, kim châm liền đâm thẳng vào mặt bàn, mà không hề cong
hay gây. Tăng Nghị lại dùng thêm một chút sức, cây kim.châm tiếp tục đâm sâu xuống mặt bàn. Chưa được một
lúc thì cây kim châm đã đâm thấu ba phân.



Mọi người hoảng hốt. Đây giống như là đùng tóc tơ mà đâm xuống mặt bàn. Mọi người cảm thấy chính mình sẽ
thắng Tăng Nghị, nhưng so về công phu âm nhu này thì mọi người so ra kém hơn.

Lân da tính đàn hồi rát lớn. Hơn nữa những người vạm vỡ, ví dụ như những người đầu trọc này thì một khi cơ
thể của bọn họ căng thắng thì có đôi khi kim đâm cũng không vào, đừng nói cho là châm cứu. Chui vào được
hơn phân nửa là phải đứt nửa chừng. Tăng Nghị trước đây vì luyện môn công phu châm cứu này mà chịu không
ít đắng cay, cuối cùng luyện đến mức da của lợn rừng cũng đâm thầu.

Hôm nay, hắn thì triển chiêu thức nấy thật ra là công phu châm cứu. Tuy rằng không thể dùng để đánh nhau,
nhưng lại khiến cho mọi người cảm thấy chấn động. Trong lòng họ thầm nghĩ, nếu trong tay tiểu tử này (hay
bằng một cây cương châm, hắn chẳng phải là dùng như thiết bản đâm thủng sao?



Chiêu thức ấy sau khi thi triển ra, mọi người cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ. Người ta đã nói rất rõ ràng,
trừ phi anh còn chấp nhặt chuyện cũ. Nếu không thì người ta cơ hội tiếp chiêu cũng không cấp.

- Bản tay chú em Tăng đây vô cùng kỳ diệu.

Thang Vệ Quốc thân là cao thủ, tất nhiên cũng biết chiêu thức ấy đại điện cho hàm nghĩa như thế nào, cũng

không phải đơn giản như ngoài mặt như vậy. Y giơ ly rượu:



- Chúng ta hãy kính chú em Tăng đây một ly vì đã biêu diễn cho chúng ta xem công phu châm cứu.

"Nhóm đầu trọc vừa nghe, trong lòng biết rõ, kế hoạch đầu rượu tối nay hơn phân nửa là muốn phá sản. Tuy
nhiên mọi người hiện tại đối với Tăng Nghị cũng không phải vì chuyện vừa nãy mà chấm đứt mâu thuần.
Không thể đùng rượu làm chiến thuật thì chúng tôi sợ cậu sao? Tối nay cậu uống bao nhiêu chúng tôi tiếp bấy
nhiêu. Luận về ghim kim thì chúng tôi thua, nhưng luận về uống rượu thì chúng tôi sợ cậu sao?





"Nhóm đầu trọc này đúng là lòng dạ ngay thẳng. Một khi đã uống thì thật đúng là khủng bố. Cho dù Tăng Nghị
tửu lượng không tôi, cuối cùng cũng phải nằm sắp xuống bàn.

Thang Vệ Quốc còn chống đỡ được một chút. Tuy không đến mức ngã trái ngã phải, nhưng ngồi một chỗ không
đám đứng lên. Y lấy ra điện thoại gọi người đến hỗ trợ.

Một đám quân nhân chạy đến, hai người khiêng một, đem toàn bộ những gã say trở về. Thang Vệ Quốc và đám
đầu trọc được đưa vào ký túc xá doanh trại, còn Tăng Nghị thì được đưa vào nhà khách quân khu.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch