Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 3: Cổ độc

Chương 3: Cổ độc




Thần miếu.

Tô Đình đi theo người trẻ tuổi mặc thanh sam, xuyên qua hành lang, đi tới tĩnh thất.

Trong tĩnh thất tối tăm trầm thấp, chỉ có một cái đèn dầu, toả ra ánh sáng mờ nhạt mà yếu ớt.

"Tỷ. . ."

Vừa bước vào tĩnh, Tô Đình đã lập tức nhìn thấy cô nương nằm ở trên giường.

Chỉ thấy biểu tỷ lẳng lặng nằm đó, sắc mặt tái nhợt, hô hấp yếu ớt, vầng trán khẽ nhíu, có vẻ nhu nhược không thể tả, khiến người nhìn đau lòng.

Trong lòng Tô Đình bỗng nhiên co rút lại, không khỏi tiến lên.

"Không nên đụng vào nàng."

Đúng lúc này, một giọng nói già nua bỗng vang lên, ở trong tĩnh thất tối tăm, có vẻ vô cùng đột ngột.

Tô Đình lập tức dừng lại, quay đầu nhìn tới, chỉ thấy ở trong góc tối tăm, có một thân ảnh lọm khọm, quay lưng về phía hắn, người này đang cúi đầu, dường như đang bận rộn cái gì.

Nhìn thấy ông lão này, Tô Đình đã hiểu rõ đây chính là Tùng lão- người coi miếu trong tòa thần miếu này.

"Tùng lão." Tô Đình miễn cưỡng đè lại sự sốt ruột, khom người thi lễ, nói: "Không biết tỷ tỷ ta trúng bệnh chứng gì?"

"Nha đầu này không phải nhiễm bệnh." Tùng lão hững hờ nói.

"Không phải nhiễm bệnh?" Tô Đình chợt cảm thấy kinh ngạc.

"Nhiễm bệnh nên tìm đại phu." Tùng lão thoáng nhìn lại, liếc hắn một cái, nói rằng: "Nếu tìm tới thần miếu đến, đó chính là trúng tà."

"Trúng tà?" Trong lòng Tô Đình đột nhiên xuất hiện một suy ý nghĩ hoang đường, hết sức phức tạp, dù hắn đã sớm chấp nhận chuyện có thần tiên quỷ quái nhưng còn chưa thể thay đổi suy nghĩ lúc đầu.

Từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu chứng bệnh bị coi như trúng tà để đối xử.

Tô Đình vốn cũng cảm thấy đây là một căn bênh mà đại phu tầm thường không trị liệu được, hay là vi khuẩn gây cảm gì đó, có lẽ chính là y thuật cổ đại không thể chữa trị nên mới nói là trúng tà.

Nhưng giờ khắc này nghe tới thì mới thấy dường như không giống suy nghĩ của hắn.

"Nói là trúng tà, không bằng nói là trúng cổ."

Tùng lão xoay người lại, trong tay nâng một bát phù nước, lạnh nhạt nói: "Nha đầu này là trúng độc rắn, nhưng con rắn kia không tầm thường, chính là Cổ Xà, sở dĩ đại phu không dám cứu, chỉ có thể để lão phu đến rồi."

"Cổ Xà?" Tô Đình cũng không phải không biết gì cả, hắn thu được Lục Áp truyền thừa, mặc dù không thể tu hành, thế nhưng liên quan với một số vật bình thường, cũng coi như có kiến thức nửa vời, hắn hít sâu một hơi tức giận nói: "Hai tỷ đệ chúng ta chưa từng trêu chọc cao nhân luyện cổ?"

Nghe vậy, trên gương mặt tràn đầy vết nhăn nheo của Tùng lão lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Chuyện về cổ đạo, người bình thường không thể biết được.

Nhưng thiếu niên này dường như có chút hiểu biết về Cổ đạo?

"Làm sao trêu chọc thì ta cũng không biết, nhưng. . ."

Tùng lão trầm ngâm nói: "Có lẽ lão phu có thể suy đoán được một chút."

Tô Đình nghe vậy, chắp tay nói: "Mong Tùng lão giải thích nghi hoặc."

Tùng lão dừng lại một chút, chọn lọc từ ngữ, trầm ngâm nói: "Trong Cổ đạo vốn thiên kỳ bách quái, không chỗ nào không có, đa số là pháp môn thuần âm tà, trong đó không thiếu loại ác độc đến cực điểm, trong đó có một loại có thể dùng người làm bồn chứa, gieo xuống trùng trứng, để cổ trùng mượn thể sinh ra, sau đó lại ăn tươi nuốt sống, do đó phá thể mà ra."

Nói tới đây, Tùng lão hơi ngừng lại, lại nói: "Mà tỷ tỷ của ngươi có thể chất âm lãnh, rất thích hợp để dưỡng một loại cổ trùng có máu lạnh, theo lão phu nhìn thì quá nửa là gặp phải người trong cổ đạo, đối phương nổi lên suy nghĩ như thế, tám thành là tai bay vạ gió."

Tô Đình nghe vậy, sắc mặt âm trầm, trong lòng đã tức giận tới cực điểm.

Cõi đời này dĩ nhiên còn có tà thuật ác độc như thế?

Tà thuật bực này, dĩ nhiên dám nhằm vào trên người thân nhân của hắn?

Rốt cuộc là tên hỗn trướng nào có mắt không có tròng?

"Cổ độc này không dễ giải, chỉ có thể dùng nước phù thoáng trấn áp xuống."

Tùng lão cầm nước phù trong tay đưa tới, nói: "Đây là lôi phù, lôi là thiên uy, là thứ khắc chế âm tà sự vật nhất, cũng có thể khắc chế cổ độc. Theo tình hình lúc này, tuy rằng không thể trị hết, nhưng miễn cưỡng áp chế hai ngày cũng không khó."

Tô Đình không dám thất lễ, hai tay nhận lấy nước phù, lúc này mới nhìn rõ vị lão giả trước mắt này.

Đây là một lão giả già nua đã tơi tuổi xế chiều, quần áo cổ xưa, thần sắc chán nản, nhìn kỹ lại chỉ cảm thấy ánh mắt ông vẩn đục, thân thể lọm khọm, hô hấp cũng chầm chậm.

Chỉ là chẳng biết vì sao, một ông lão nhìn như tiều tụy mục nát này khiến người ta cảm thấy vô cùng thần bí.

Tô Đình khẽ cúi đầu để tỏ lòng kính ý, sau đó mới xoay người nâng biểu tỷ dậy, đút cho nàng từng ngụm nước phù.

Hôm qua biểu tỷ mới cho hắn uồng nước phù, hôm nay lại đổi thành nàng là người dùng.

Một người đang yên đang lành, buổi sáng ra ngoài còn cười nhẹ nhàng, giờ khắc này lại nằm đây thoi thóp.

Biểu tỷ bị bệnh, mà trận bệnh này lại là do bị người làm hại.

Sắc mặt Tô Đình không khỏi âm trầm tới cực điểm.

. ..

Đợi đến khi uống hết nước phù, Tô Đình mới đứng dậy, cúi đầu cảm ta Tùng lão rồi hỏi: "Cổ độc này chẳng lẽ không có cách trị tận gốc sao?"

Tùng lão nói rằng: "Có thì có, nhưng đạo hạnh của lão phu nông cạn, không trị được độc này, chỉ có điều. . ."

Tô Đình nghe thấy chuyện có khả năng chuyển biến tốt, vội hỏi: "Chỉ có điều thế nào?"

Tùng lão nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, nói: "Chỉ có điều Cổ đạo cao nhân kia sẽ không từ bỏ ý đồ, theo lão phu nghĩ thì, tối nay kẻ kia nhất định sẽ tới bắt người. Nếu như có thể bắt giữ kẻ này, hoặc là lấy được Cổ Xà của kẻ đó, có lẽ có thể có giải dược."

Tô Đình ngơ ngác ở nơi đó, thần sắc biến hóa, vào giờ phút này, trong lòng hắn vừa mừng như điên lại vừa lo lắng, cực kỳ phức tạp.

Trên người kẻ trong cổ đạo kia, chắc chắn sẽ có thuốc giải cổ độc, cũng có thể trị liệu biểu tỷ.

Nhưng Tô Đình hắn tuy được tiên gia truyền thừa, bây giờ cũng chỉ là phàm phu tục tử, làm sao có thể bắt được đối phương?

Một kiếp số này, làm sao để vượt qua?

"Tùng lão. . ."Người trẻ tuổt mặc thanh sam vẫn lẳng lặng đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ chần chờ.

Tuy rằng không nói rõ, nhưng ý của hắn đã cực kỳ rõ ràng, tại sao có thể vì hai người không liên quan mà chủ động trêu chọc một nhân vật luyện cổ?

"Không đáng lo." Tùng lão hơi xua tay, nói: "Trong chu vi ba mươi dặm, cung phụng chính là Lôi Thần miếu, người tu đạo vi phạm quy củ, dù hắn là nhân vật phương nào, đi vào trong phạm vi Lôi Thần miếu, đều phải đi tới bái yết, chào hỏi."

"Bây giờ hắn chưa tới bái yết, đã dám ra tay hại người ở địa giới này chính là phá hoại quy củ, cũng là đạp lên tôn nghiêm của Lôi Thần miếu, từ giờ khắc bắt đầu đó chính là thù hận."

Dừng lại một chút, Tùng lão nhìn về phía cô nương nằm ở trên giường, bình tĩnh nói: "Cô nương này đến thần miếu lễ tạ thần, ở trên đường lại bị người trong tu hành làm hại, lão phu làm người coi miếu thì phải có trách nhiệm cứu người. . . Còn nữa, tối nay nàng lưu tạ trong tòa thần miếu, nếu như người trong cổ đạo kia còn dám mạnh mẽ xông vào thần miếu, chính là cục diện không chết không thôi."

"Này. . ." Người trẻ tuổi thanh sam kia lộ ra vẻ khó khăn.

Chỉ là Tô Đình nghe được lời này dĩ nhiên đã hiểu rõ một chuyện.

Tối nay cao nhân Cổ đạo kia đến đây, đã có Tùng lão ra tay bảo vệ.

Tô Đình mừng rỡ, vội nói: "Đa tạ Tùng lão ra tay giúp đỡ."

Tùng lão hơi xua tay, nói: "Không cần cảm ơn ta, kẻ kia không theo quy củ, đi tới địa giới mới nơi này, còn dám đạp lên mặt mũi của lão phu, miệt thị uy nghiêm của Lôi Thần, vốn phải có một kết thúc."

Người trẻ tuổi thanh sam hít một tiếng, vô cùng bất đắc dĩ, nói: "Như vậy đệ tử đi chuẩn bị mấy thứ?"

"Không cần ngươi đến." Tùng lão lắc đầu nói rằng: "Người trong cổ đạo kia, đạo hạnh không thấp, lão phu không biết có thể không chống lại hay không, mà ngươi đạo hạnh nông cạn, chưa nhập môn, lưu lại cũng không tác dụng lớn. Còn nữa, việc này không có quan hệ gì với ngươi, không thể để ngươi đến mạo hiểm. . ."

"Như vậy sao được?" Người trẻ tuổi lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Ta làm sao có thể để ngài một mình chống lại đại địch?"

Tùng lão khoát tay nói: "Phụ thân ngươi giao ngươi cho ta còn chưa tới một năm, bản lĩnh cũng không học đủ mà đã để ngươi mạo hiểm thì sao được?"

Người trẻ tuổi còn muốn nói nữa, nhưng Tùng lão đã vung tay áo nói: "Ngươi đã quên lời thề của mình sao? Phàm là lời lão phu nói, không thể trái nghịch!"

Người trẻ tuổi nghe vậy, lập tức cúi đầu, không nói gì nữa.

Tùng lão khẽ liếc Tô Đình một mắt, nói: "Hơn nữa, cũng không phải lão phu chỉ có một thân một mình, không phải còn có hắn sao?"

"Hắn?" Người trẻ tuổi lộ ra vẻ kinh ngạc :"Hắn có thể giúp đỡ được cái gì?"

"Ta?" Tô Đình có ý làm bạn ở bên cạnh biểu tỷ, cũng chuẩn bị lưu lại, chỉ có điều nghe nói Tùng lão điểm danh, cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.

"Đương nhiên là ngươi." Tùng lão trầm thấp nói rằng: "Lão phu tuổi già sức yếu, rất nhiều chuyện vẫn cần có người hỗ trợ mới được. Thanh Bình tiểu tử này không quan hệ gì tới việc này, có thể không đếm xỉa đến, nhưng biểu tỷ ngươi là then chốt, ngươi ở lại là chuyện đương nhiên."

Còn không chờ Tô Đình trả lời, Tùng lão đã xoay người lại, không biết thu dọn cái gì, trong miệng nói rằng: "Đương nhiên, nếu như ngươi sợ sệt, lão phu cũng không miễn cưỡng, nhưng tính mạng tỷ tỷ của ngươi, lão phu cũng sẽ không quản."

Tô Đình hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Chỉ cần có thể cứu người, dù cho núi đao biển lửa, Tô mỗ cũng không sợ."

---------










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch