Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tiêu Dao Du

Chương 27: Ta là chủ nhà cho thuê của Trác Văn Quân (1)

Chương 27: Ta là chủ nhà cho thuê của Trác Văn Quân (1)



- Cha, mẹ, tiểu muội, con đã về rồi.

Trong căn phòng bên cạnh vọng ra tiếng con gái, hiển nhiên là cô gái vừa mới trở về.

- Sao giờ mới về thế, muội đói lắm rồi.

Giọng một cô gái trẻ tuổi khác vang lên, mang theo vẻ không hài lòng, xem ra là muội muội của nàng kia.

Giọng nam vang lên:

- Còn đứng ngây ra làm gì, mau đi nấu cơm đi.

- Vâng vâng, con đi ngay.

Cô gái lên tiếng.

Lý Ngư nhíu nhíu mày:

- Ba người ở nhà chỉ chờ con gái mà không biết đi nấu cơm, xem ra tình cảnh của cô gái này không tốt mấy.

Cửa phòng bên cạnh mở ra, một khuôn mặt thanh quắc ló ra, một người đàn ông trung niên có chòm râu lưa thưa tỏ vẻ phẫn nộ, nhìn Lý Ngư đầy cảnh giác:

- Ngươi là ai…

Lý Ngư đáp:

- Tôi là hàng xóm của ông, xin hỏi đại thúc họ gì?

Vừa hỏi xong hắn lại liếc nhìn vào trong cánh cửa một cái, cô gái kia đang ngồi cạnh bếp lửa thổi lửa nấu cơm. Nàng nhóm rơm rạ vào trong bếp, nghiêng nghiêng mặt thổi lửa, lửa vừa bắt lên, chiếu vào gương mặt của nàng đỏ hồng, đó chẳng phải là vị cô nương đóng giả Trác Văn Quân ở trong quán rượu kia đó sao.

- Không ngờ mình lại là chủ thuê nhà của Trác Văn Quân, còn được cô ấy tặng bánh cho nữa chứ.

Lý Ngư sờ sờ nửa chiếc bánh nướng vẫn còn trong ngực. Lúc thay quần áo hắn tiện tay nhét vào trong áo, quên mất lấy ra đưa cho mẹ.

Người đàn ông trung niên nghe hắn hỏi vậy không khỏi tỏ vẻ kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nhìn hắn, đáp:

- Ta họ Diệu.

Lý Ngư vội cười nói:

- Diệu đại thúc.

Họ Diệu này khá hiếm thấy nhưng cũng không phải không có. Thế giới này trong ký ức của Lý Ngư trong phường trước kia còn có một vị lão bá họ Diệu, nghe nói là người Khương. Nếu dòng họ này là người Khương, vậy gia đình này hẳn là người Khương rồi, khó trách cô gái kia lại xinh đẹp như thế, hóa ra là mỹ nữ cổ Khương đấy.

Lý Ngư không biết nói gì với Diệu đại thúc, ở trước mặt ông cũng không nên liếc trộm con gái người ta, hắn đi đi lại lại trong viện một hồi lại luôn bị Diệu đại thúc kia đề phòng như kẻ trộm, hắn đành phải quay trở về nhà.

Phan thị vừa rửa bát xong đang đánh nồi, Lý Ngư ngồi xuống, nghĩ nghĩ, hỏi:

- Mẹ à, nhà bên cạnh chúng ta là nhà nào vậy?

Phan thị vừa làm vừa đáp:

- Ồ, con còn nhớ Diệu lão bá tại ngõ bên mà trước đây con vẫn thường hái trộm táo không? Thuê phòng nhà chúng ta chính là cháu họ của Diệu bá, tên là Diệu Sách, đến nương nhờ họ hàng đấy.

Lý Ngư nghĩ nghĩ một chút, nói:

- Chẳng phải Diệu bá đã mất tám năm trước rồi ạ?

Phan thị đáp:

- Đúng thế. Nhưng người cháu này không biết, từ nơi xa tới nhờ vả họ hàng mới biết Diệu bá đã chết rồi, căn nhà cũng đã được dùng để chống đỡ mọi thứ. Diệu Sách không còn cách nào, cũng may còn có tay nghề làm yên ngựa rất giỏi nên thuê phòng ở của chúng ta, ở lại chỗ này.

- Vâng, Diệu Sách…

Lý Ngư nghĩ đến cái tên đó không khỏi muốn phì cười, một lúc lại hỏi:

- Nhà Diệu đại thúc còn có ai…

Phan thị nói:

- Còn có vợ ông ta Dư thị và hai cô con gái. Con cả Diệu Cát Tường, con út tên Diệu Linh.

Phan thị nói tới đây, bỗng nhiên dừng tay, liếc nhìn con trai:

- Tiểu Ngư à, con hỏi việc nhà người ta làm gì, hay là con…

Phan thị bỏ lại miếng xơ mướp xuống, phấn chấn đến bên cạnh hắn:

- Con à, có phải con thích con gái người ta rồi hả?

Lý Ngư ngớ ra, cười gượng nói:

- Mẹ à, mẹ nói gì đó?

Phan thị đưa ngón tay dính nước chỉ vào trán con, cười nói:

- Hai cô con gái nhà Diệu gia đều rất xinh đẹp, không tin con không dao động.

Lý Ngư nói:

- Con không có. Là…là con cảm thấy người của Diệu gia…cô gái đầu của Diệu gia…à, Diệu Cát Tường đó dường như không tốt lắm.

Phan thị lau lau tay vào tạp dề, lại bắt đầu quét rác, vừa quét vừa nói:

- Hài, còn không phải bởi vì không có mẹ đó sao. Cát Tường đó mới tám tuổi đã mất mẹ, người mẹ hiện tại là mẹ kế đấy, muội muội đó cũng là con người mẹ kế, nên mới bị người ta ức hiếp chứ sao.

Phan thị nói tới đây lập tức chuyển sang chuyện của mình, giáo dục cậu con trai:

- Trước kia, mẹ muốn con nên người, nhưng con lại chẳng làm việc gì đàng hoàng cả, cả ngày chỉ biết ra ngoài tìm người ta để học đòi đánh đánh giết giết, khuê nữ nhà ai dám gả cho con chứ?

- Giờ kẻ thù lớn của nhà ta Thạch Tam kia đã chết rồi, thù cha cũng đã báo xong rồi, con nên suy nghĩ tìm nghề nghiệp đàng hoàng để làm đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch