Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 225: Quái vật rực lửa

Chương 225: Quái vật rực lửa


oOo

- Đáng giận...

Thanh Hỏa tức giận hừ một tiếng, vung ống tay áo, bàn tay khổng lồ trên bầu rời bỗng biến mất.

- Chúng đệ tử tập hợp, toàn bộ tiến vào trong cấm địa, gặp tán tu lập tức giết chết.

Thanh Hỏa nói, mặt lạnh như băng. Lão sợ có tán tu nào đó có vận khí nghịch thiên, sẽ chiếm được bảo bối tốt, cho nên lệnh cho các đệ tử giết tán tu nếu gặp.

- Vâng, trưởng lão.

Các đệ tử Liệt Diễm Tông gật gật đầu.

Các đại tông môn còn lại và Yêu gia cũng đều để đệ tử lập tức tiến vào cấm địa.

Tần vương đứng đó, nhìn cái khe kia, muốn tra xét một phen, lại phát hiện cái khe này ngăn cách tất cả tra xét, đồng thời nếu cố tình muốn đẩy thần thức vào sâu, sẽ gặp một cỗ lực lượng thần bí đánh ngược lại.

Hiển nhiên, cấm địa này chỉ cho phép võ giả cảnh giới dưới Đại Thiên Vị tiến nhập.

. . . .

Lâm Phàm vừa nhảy vào trong khe nứt trên mặt đất thì lập tức tiến vào trạng thái ẩn thân. Hắn không biết tình huống phía dưới ra sao, an toàn là trên hết.

Mà quả thế, vừa đưa mắt nhìn, hắn đã bị một màn trước mắt làm chấn kinh rồi.

- Gràooooo...

Từng tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ cấm địa. Xung quanh nơi này không ngừng có hung thú qua lại như những bóng ma, tu vi đều trong khoảng cảnh giới Nhập Thần.

- Aaaaaaaaaaa...

Lúc này, bắt đầu xuất hiện thêm những tiếng kêu gào thảm thiết. Lâm Phàm ngưng thần nhìn lại, phát hiện những tán tu kia rơi trúng vào giữa bầy hung thú, sau đó bị những con hung thú mắt đỏ ngầu, như lang như hổ xông tới xé thành nhiều mảnh.

Con bà nó, nơi này rõ ràng là một cái bẫy mà!

Giờ khắc này, Lâm Phàm đã xác định được, cái khe nứt tự dưng xuất hiện trên mặt đất hoàn toàn là đưa người vào chỗ chết.

Nếu không phải hắn tiến vào trạng thái ẩn thân, có lẽ đã bị đàn thú đói khát kia bao phủ. Tuy rằng cường độ thân thể đủ để cứu cái mạng của hắn, nhưng rất khó nói rằng trong đám hung thú kia không có tồn tại cường đại.

- Aaaaa... Cứu mạnggggg...

Lúc này, một tán tu ở cách Lâm Phàm không xa bị hung thú cắn xé thân mình, sau đó chia năm xẻ bảy, mà máu tươi cũng dần dần thấm xuống mặt đất, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó nhìn kỹ xung quanh. Nơi giống như địa ngục này rất rộng lớn, có rất nhiều ngóc ngách, chỉnh thể lại dốc dần xuống giống như là một con đường tiến sâu vào lòng đất theo hình xoắn ốc.

Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện cái khe nứt để xuống đây giờ đã biến mất, trên đầu chỉ còn là vách đá.

Hắn định bay lên mà đi, nhưng lại phát hiện nơi này như có một cỗ lực lượng hạn chế phi hành, tất cả đều chỉ có thể cuốc bộ.

Còn về đám hung thú kia, tuy rằng nếu giết cả thì sẽ là một lượng exp rất khả quan, nhưng như vậy tốn rất nhiều thời gian, cấm địa mới là quan trọng.

Lâm Phàm bước tới, vừa ẩn thân vừa không ngừng tránh né va chạm. Một đường này, hắn có thể thấy được rất nhiều hang động, mà một ít tán tu có thực lực thì thành công trốn thoát giữa bầy hung thú, chui vào những cái hang này để tránh né.

Không quá bao lâu, hắn bước tới một khu vực mà đám hung thú vẫn bình tĩnh qua lại, hẳn là chưa có mấy người đến đây, cũng có thể là người tới đã chết cả, hoặc là đã đi qua sâu tiếp xuống. Đi một đoạn nữa, hắn bỗng trông thấy có một gã nam tử đang giống như phát điên, không ngừng hét lớn rồi lao đến tàn sát mãnh thú.

Chẳng qua trong mắt Lâm Phàm, đây hoàn toàn là một gã điên, không tìm bảo bối, lại đi liều mạng với tiểu quái. Nơi này lắm quái như vậy, phải giết tới khi nào chứ?

Sau đó, Lâm Phàm cũng không để ý gã nữa, vừa ẩn thân vừa né tránh rồi bước sâu xuống tiếp.

. . . .

Ở một nơi nào đó.

Trâu Đằng Long đang đứng nhìn quanh, khuôn mặt âm trầm hiện lên một tia nghi hoặc.

- Không đúng, tại sao Táng Hải Yêu Địa lại biến thành như vậy chứ?

Trâu Đằng Long vừa bóp nát đầu một con hung thú, vừa lẩm bẩm.

- Chỗ táng thân của bản tọa, rốt cục là ở đâu rồi?

Trâu Đằng Long tức giận gầm lên. Tất cả chuyện này đều khác hẳn với tính toán ban đầu của "lão".

Trâu Đằng Long hiện giờ đã không phải Trâu Đằng Long trước kia, mà là bị bộ xương trắng như ngọc nhập vào thân.

- Tên khốn khiếp, lại dám đưa viên thần đan ẩn giấu một tia thần thức của bản tọa cho một con chó đen dùng.

Mắt Trâu Đằng Long lóe lên lửa giận, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước đi.

. . . .

Lâm Phàm vẫn đang tiến sâu xuống lòng đất. Từ chỗ âm u không thấy rõ tít xa, luôn có một cỗ lực lượng khó hiểu làm cho trái tim Lâm Phàm phải đập thình thịch.

Táng Hải Yêu Địa này tuyệt đối có vấn đề, đến cùng là Thất Thánh Bảo Đồ cất giấu thứ gì nơi đây?

Vừa lúc đó, Lâm Phàm nghe thấy đằng trước có tiếng đánh nhau, lập tức tiến tới.

- Giao thứ kia ra đây!

Đệ tử Hải Long của Liệt Diễm Tông nhìn tán tu trước mắt, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

- Không đời nào...

Gã tán tu đang giằng co với Hải Long vừa mới phát hiện một bảo rương tại một hang động, trong đó có một viên đan dược. Gã chưa kịp mừng thì Hải Long xuất hiện, còn muốn cướp đoạt, thậm chí là giết người đoạt bảo.

Tuy không biết đan dược kia là gì, nhưng ở trong cấm địa thì tuyệt đối là vật phi phàm.

- Hừ, muốn chết...

Hải Long hừ lạnh, thân hình như quỷ mị lướt đến, hai chưởng cùng đánh, một luồng hào quang màu đỏ chụp tới tán tu kia.

Lâm Phàm ẩn thân tránh ở một chỗ, nhìn hai người tranh đấu.

Hải Long này có tu vi Nhập Thần đại viên mãn, mà tán tu kia chỉ là Nhập Thần trung giai, kết quả không cần nói cũng biết.

- Hừ, không biết tự lượng sức mình...

Hải Long khinh thường nhìn thi thể bị đánh thủng ngực, sau đó móc lấy viên đan dược.

Vật đến tay, y nở nụ cười, bởi vì vừa cầm lên đã cảm thấy một mùi hương khiến lòng người sảng khoái.

Hải Long lập tức nuốt đan dược xuống. Y là đệ tử đại tông, đương nhiên nhãn lực hơn xa những tán tu kia, nhìn là biết đan dược này dùng để tăng thực lực.

Lâm Phàm vẫn ẩn thân, vốn định động thủ, nhưng lại dừng lại, bởi vì Hải Long này bỗng có gì đó không đúng.

Hải Long đã nuốt đan dược vào, còn đang đợi đan dược mang đến thay đổi, nhưng chỉ một giây sau, y bỗng ôm ngực, đại não giống như bị trì trệ.

Trong ánh mắt tự tin ban đầu lóe lên một tia chấn kinh.

- Aaaaaaa...

Hải Long đột nhiên quỳ trên mặt đất, ôm đầu, ngửa mặt lên trời gào thét.

Rồi chỉ sát na sau, thân thể y đột nhiên cháy lên hừng hực, ngọn lửa mới xuất hiện thì màu đỏ, sau đó chuyển sang đen, giống như là lửa địa ngục.

Lâm Phàm chỉ biết nín lặng, trợn tròn mắt mà nhìn chuyện xảy ra.

Nhưng việc đến đó còn chưa chấm dứt, từ trong cơ thể của Hải Long như có vật gì muốn phá thân xác của y mà chui ra, từng tiếng thịt xương bị xé không ngừng vang lên.

Phía sau lưng y nổi lên một cái ụ cao, rồi "rẹtttt" một tiếng, một cái xương bao bọc trong lửa đen mạnh mẽ xuyên ra từ sau lưng Hải Long.

Sau đó, toàn thân y rách hết da thịt, xương cốt mọc dài thêm, thòi ra ngoài cơ thể, bộ mặt cũng toạc hết da, hóa thành một đầu lâu dữ tợn kinh khủng...

. . . .

Lâm Phàm đã hoàn toàn ngây ngốc rồi.

Một bộ xương to lớn, toàn thân là những chiếc xương bén nhọn, mang theo ngọn lửa đen bốc cháy hừng hực xuất hiện.

- Gràoooo...

Nó gầm lên một tiếng giận dữ, mà bên trong ngọn lửa đen kia phảng phất như có oan hồn dữ tợn gầm thét.

Tiểu Thiên Vị trung giai.

Lâm Phàm giờ chỉ còn biết thương hại Hải Long, ai bảo đang yên đang lành lại đi cắn loạn đan dược? Giờ xem, đan dược kia xảy ra vấn đề, làm thế nào cho phải đây?

Nhưng Lâm Phàm cũng không định đánh chết Hải Long đã biến thành bộ xương hừng hực lửa này. Hắn muốn đi phía sau nó, xem nó muốn đi đâu.

Quái vật kia bắt đầu bước đi, mỗi bước chính là mấy trượng, mà dấu chân lưu trên mặt đất không ngừng bốc lên ngọn lửa màu đen.

Lâm Phàm đi sau nó, nhìn thấy ngọn lửa này thì muốn thử xem uy lực của nó đến đâu. Hắn bèn lấy tay đụng vào thử, hệ thống tức thì phát ra âm thanh.

"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng một vạn exp."

- Cũng không có gì đặc biệt.

Lâm Phàm thoáng có chút thất vọng, vốn cho là ngọn lửa này rất mạnh, ai ngờ chỉ tăng một vạn exp, ít đến thương cảm.

Lâm Phàm lại tiếp tục đi theo con quái vật, nhưng né những dấu chân lửa ra, vì sợ tạo thành động tĩnh khiến nó phát hiện.

Một đường đi tới, Lâm Phàm cũng thấy không ít người, nhưng ai nấy đều bỏ chạy khi thấy con quái vật to lớn thân hình bốc cháy này.

Mà một màn để Lâm Phàm khiếp sợ phát sinh. Quái vật này giống như có linh trí, không biết lấy từ đâu ra một cái bảo rương nhìn rất lộng lẫy, cầm ở trong tay.

Lâm Phàm cả kinh, hay là quái vật này chuẩn bị dựa vào bảo rương này để thu hút những đệ tử tông môn kia?

. . . .

Cùng lúc này, tại một nơi bí mật gần đó, đệ tử của Tiên Linh Tông, Thông Thiên Đảo và Bồ Thiên Tông đang tụ tập lại với nhau.

Bọn họ đã tổn thất không ít sư huynh đệ, có những người còn mất tích, hiển nhiên cũng lành ít dữ nhiều.

Kể từ lúc xuống đây, bọn họ chưa từng gặp bảo bối gì, càng không ngờ hành trình lần này hung hiểm đến vậy.

- Dương sư huynh, nhìn bảo rương trên tay con quái vật rực lửa kia kìa.

Bỗng một gã đệ tử hô lên, ánh mắt đầy vui mừng.

- Trong bảo rương kia khẳng định có bảo bối.

- Đúng vậy, Táng Hải Yêu Địa này có chút quỷ dị, tìm mãi không có bảo bối gì, chắc chắn là đều đang trong cái rương kia.

- Tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai, chỉ cần chúng ta phối hợp là có thể làm thịt nó.

- Được, chờ chúng ta kết thành đại trận nghịch chuyển, mọi người nhân cơ hội tru diệt nó, bảo bối tới tay thì chia đều.

- Hành động.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch