Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 247: Làm nam nhân, há có thể tham sống sợ chết

Chương 247: Làm nam nhân, há có thể tham sống sợ chết


oOo

- Cảm tạ sư huynh, cảm tạ sư huynh...

Phong Tiếu Linh cảm động đến rơi nước mắt nói, rốt cuộc có cơ hội giải thích, thật sự là quá hạnh phúc.

- Nói, đừng gọi ta là sư huynh.

Lâm Phàm trừng mắt liếc.

- Vâng vâng...

Phong Tiếu Linh lập tức gật đầu.

- Lê Thiên Hành này trước kia phạm lỗi lớn, bị nhốt trong đại lao, sau không biết tại sao lại được tông chủ thả ra. Người này tâm ngoan thủ lạt, vừa rồi có một vị sư đệ vì phản đối hành vi của hắn, nên đã... Cũng bởi thế, dù không thể chấp nhận nổi chuyện hắn định làm với các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông, nhưng thực lực hắn quá cao, bọn đệ giận mà không dám nói gì...

Phong Tiếu Linh trước tiên nói chuyện về Lê Thiên Hành, hy vọng Lâm Phàm không hiểu lầm.

- Đúng vậy, Lê Thiên Hành thật quá kinh tởm, Mạc sư đệ cũng là bởi vì không đồng ý mới bị hắn giết chết.

- Hu hu, Mạc sư đệ đáng thương, chết quá oan ức.

- Chúng ta cũng là giận mà không dám nói gì.

- Cho dù là tấn công Nguyệt Cung Tông, chúng ta vốn cũng không đồng ý, thế nhưng mệnh lệnh khó cãi.

Đệ tử Cửu Tiêu Tông đệ tử đứng ở một bên khóc lóc kể lể, hiện tại bọn họ sống rất thảm.

- Lâm sư huynh, hiện tại Cửu Tiêu Tông thay đổi, tông chủ cũng thay đổi, lòng người đều bàng hoàng. Trước kia Cửu Tiêu Tông cũng từng khai chiến với tông môn khác, thế nhưng những tông môn kia đều là loại tông môn tai họa muôn dân, còn bây giờ...

Phong Tiếu Linh lắc đầu thở dài, nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ.

- Hừ, Cửu Tiêu Tông các ngươi chỉ khai chiến với tông môn tai họa muôn dân, Cửu Tiêu Tông chúng ta không tranh sự đời, vì sao phải diệt tông môn chúng ta?

Mộc Hàm sắc mặt bi phẫn, chỉ vào Phong Tiếu Linh nổi giận nói.

Lâm Phàm vươn tay, để tất cả im lặng.

Mộc Hàm thấy Lâm Phàm ngăn lại, cũng thôi cất lời, nhưng ánh mắt nhìn về phía đám đệ tử Cửu Tiêu Tông vẫn vô cùng phẫn nộ.

- Tân Phong huynh sao không tới?

Lâm Phàm hỏi.

Phong Tiếu Linh nghe nói lời này, chợt lau khóe mắt:

- Lâm sư huynh, nói ra rất dài, lúc ấy tông chủ nói muốn tấn công Nguyệt Cung Tông, tập hợp đệ tử nội môn, Tân Phong sư huynh và các vị thái thượng trưởng lão nhất quyết phản đối, nhưng rồi tất cả bị tông chủ lấy tội danh phản tông nhốt vào địa lao, sống chết không rõ. Đệ và các sư huynh đệ cũng bởi vì sợ mà không dám phản đối.

- Lâm sư huynh, Phong Tiếu Linh ta bất kể nói thế nào thì cũng đường đường là đệ tử thiên kiêu của Cửu Tiêu Tông, thế nhưng hiện giờ sống còn không bằng đệ tử phạm lỗi lầm bị nhốt trong địa lao...

Phong Tiếu Linh đã không còn bộ dạng tiêu sái trước kia, cả cái quạt giấy từng dùng để trang bức cũng không có.

- Được rồi, đừng nói chuyện của ngươi nữa, nói tông môn đến cùng đã xảy ra cái gì đi?

Lâm Phàm khoát tay áo, cũng không muốn nghe Phong Tiếu Linh khóc lóc kể lể, bởi vì hắn cảm thấy Cửu Tiêu Tông có thể có đã xảy ra đại sự.

- Lâm sư huynh, tông chủ như là thay đổi thành một người khác vậy, cả đám đệ tử vô cùng hung ác kia đều do tông chủ tự tay nhốt lại, thế nhưng hiện giờ tông chủ lại thả hết bọn chúng ra, còn để chúng dẫn dắt chúng ta... Lâm sư huynh, chúng ta giờ cũng đang sống vô cùng thảm, huynh nhìn bọn đệ đi, sao lại nguyện ý đi diệt tông người khác chứ. Chúng ta biết Nguyệt Cung Tông, đó là tông môn hòa hảo nhất giới tu hành, sao chúng ta lại nguyện ý đi diệt bọn họ. Thế nhưng mệnh lệnh khó cãi, chúng ta không thể không làm vậy...

Phong Tiếu Linh cũng không ngốc, vội vàng không ngừng khen ngợi Nguyệt Cung Tông.

Quả nhiên, vẻ gay gắt trên mặt các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông dịu đi rất nhiều, một vài đệ tử nhìn Phong Tiếu Linh cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Dù sao, người này cũng thật anh tuấn...

Lâm Phàm trầm mặc không nói, lâm vào trầm tư.

Thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ hắc hóa, tông chủ Cửu Tiêu Tông lại như đổi một người khác, chẳng lẽ trong chuyện này...

Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy có vấn đề, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ ràng.

Thôi, không nghĩ nữa, tốt nhất là đi Cửu Tiêu Tông một lần, nếu tông chủ Cửu Tiêu Tông thật sự bị hắc hóa giống như Lương Dịch Sơ, như vậy một chưởng đập chết là xong, tránh phiền phức.

- Lần này cầm đầu tấn công Nguyệt Cung Tông là ai?

Lâm Phàm hỏi.

- Lâm sư huynh, người dẫn đầu lần này tên Lý Nguyên Kỳ, từng là thái thượng trưởng lão thế hệ trước, bởi vì tu luyện một loại ma công, giết phàm nhân mười tòa thành, lên tới mấy trăm triệu mạng người, bị tông chủ trấn áp trong địa lao, giờ cũng được thả ra.

Khi Phong Tiếu Linh nhắc đến Lý Nguyên Kỳ, sắc mặt tái nhợt đi không ít.

Khát máu, bá đạo, tàn nhẫn, khủng bố.

Lâm Phàm lúc này cũng hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ cao tầng của Cửu Tiêu Tông hiện tại đều do một đám đại ma đầu chiếm lĩnh sao? Có thể bị tông môn trấn áp trong địa lao thì đều là hạng người lòng dạ độc ác, hơn nữa thực lực còn rất cao.

Mộc Hàm vẫn đứng cạnh Lâm Phàm, nghe tới cái tên Lý Nguyên Kỳ thì sắc mặt cũng đại biến.

- Ngươi nói Lý Nguyên Kỳ, có phải là kẻ đã tàn sát toàn bộ Tề Tông quốc, Xích Hoàng quốc trong vòng một đêm vào mấy chục năm trước?

Sắc mặt Mộc Hàm tái nhợt, hỏi.

- Đúng vậy.

Phong Tiếu Linh gật gật đầu.

Mộc Hàm run lên, lùi về sau mấy bước.

- Sao có thể như vậy chứ. Ta nghe sư phụ nói, Lý Nguyên Kỳ tu luyện diệt thế ma công, tu vi còn mạnh hơn rất nhiều cao thủ Thiên Vị đại viên mãn, đã ngưng tụ được đến mười hai dây chuyền quy tắc. Nếu thật là như vậy, Nguyệt Cung Tông ta chỉ sợ... chỉ sợ...

Mộc Hàm đã không dám tưởng tượng tiếp.

Vốn nàng còn tin rằng trận pháp hộ sơn của Nguyệt Cung Tông có thể ngăn cản kẻ địch, đợi đến lúc càng nàng mang cứu viện trở về. Thế nhưng nếu là Lý Nguyên Kỳ kia...

- Lâm sư huynh, van cầu ngài cứu tông môn của ta, Mộc Hàm nguyện ý làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ...

Mộc Hàm luống cuống, không ngừng cầu xin Lâm Phàm.

- Ngươi muốn hại Lâm sư huynh sao? Việc cần làm bây giờ là đi Thánh Tông cầu viện. Lý Nguyên Kỳ kia không phải chúng ta có thể đối phó nổi. Dù Lâm sư huynh có lợi hại hơn nữa, cũng không thể là đối thủ của Lý Nguyên Kỳ.

Phong Tiếu Linh nổi giận, bà nương này choáng váng rồi sao? Biết Lý Nguyên Kỳ có bao nhiêu khủng bố, còn muốn Lâm sư huynh đi chịu chết.

- Hừ!

Lâm Phàm có chút không vui nhìn Phong Tiếu Linh.

Phong Tiếu Linh hơi sửng sốt, chẳng lẽ mình nói gì sai sao?

- Lâm sư huynh...

- Ta hỏi ngươi, thái thượng trưởng lão Lương Dịch Sơ ngưng tụ bao nhiêu dây chuyền quy tắc?

Có một Boss đang chờ cấp exp cho mình, Lâm Phàm tự nhiên là kích động vạn phần, nhưng vẫn muốn tìm hiểu một chút cho chắc.

- Mười cái.

Phong Tiếu Linh không rõ Lâm sư huynh vì sao hỏi như vậy.

Giờ khắc này, Lâm Phàm nở nụ cười, mười dây chuyền bị tiểu gia một chưởng đập chết, mười hai cái xem ra cũng không lợi hại hơn bao nhiêu.

- Hừ, Phong sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ, làm nam nhân há có thể tham sống sợ chết. Nguyệt Cung Tông không tranh sự đời, chính là danh môn, cùng một phe với chúng ta, sao có thể thấy chết mà không cứu. Hôm nay cho dù phải chết, cũng phải bảo vệ Nguyệt Cung Tông, nếu các ngươi sợ thì trở về đi, bản sư huynh tự mình đi.

Lâm Phàm phất ống tay áo, hiên ngang lẫm liệt nói.

Giờ khắc này, ánh mắt của các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông nhìn về phía Lâm Phàm đã triệt để thay đổi.

Đây không còn là thưởng thức, mà hoàn toàn là sùng bái rồi. Nếu giờ Lâm Phàm vẫy tay, chỉ sợ mười tám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông này sẽ cùng thoát y nhào tới.

- Chúng ta đi, hôm nay phải bảo vệ chính nghĩa.

Lâm Phàm hô lớn.

- Lâm sư huynh, con gà trên vai huynh sao quen mắt vậy nhỉ?

Bất chợt một nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông tò mò hỏi.

Lâm Phàm đang oai phong dẫn đầu, nhất thời sửng sốt, sau đó biến sắc, ho nhẹ một tiếng:

- Đây là con gà rừng mà bản sư huynh mới bắt được, đợi lát nữa bảo vệ chinh nghĩa xong, sẽ nướng lên liên hoan, để các sư muội thưởng thức.

Khi nói xong lời này, Lâm Phàm cũng không đợi Gà Con kháng nghị, trực tiếp ném nó vào túi chứa đồ.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa bị nhìn thấu rồi.

. . . .

- Phong sư huynh, ta nhìn lầm huynh rồi. Không ngờ huynh lại sợ chết như thế. Mặc dù ta vô dụng, nhưng ta phải đi với Lâm sư huynh, không thể để tông môn tiếp tục sai nữa.

- Ta cũng vậy...

- Phong sư huynh, đây là lần cuối cùng sư đệ gọi huynh là sư huynh. Cho dù chết, cũng phải chết cho vinh.

Các sư đệ Cửu Tiêu Tông đi tới trước mặt Phong Tiếu Linh, thở dài, giống như rất thất vọng.

Phong Tiếu Linh một thân một mình đứng trong gió lạnh, mặt ấm ức:

- Ta cũng không có nói là không đi, ta chỉ sợ Lâm sư huynh xảy ra chuyện thôi.

- Lâm sư huynh, chờ đệ với, Phong Tiếu Linh ta cũng không sợ chết...

Phong Tiếu Linh vội vàng đuổi theo ở phía sau.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch