Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Tối Cường Hệ Thống

Chương 358: Tán Tài Đồng Tử

Chương 357: Tán Tài Đồng Tử

Thấy Hoang Linh Nhi ngây người đứng như trời trồng, Lâm Phàm liền tiến lại, huơ huơ tay trước mặt

- Này, Sao không lên tiếng thế.

Mới nghe thấy tiếng mà đã khiếp đảm như thế. Giả như ngụy Thiên đạo kia xuất hiện trước mặt có lẽ đứng cũng không vững cũng nên.

Thứ có thể trấn áp được Thiên đạo, hẳn nhiên là không yếu. Không biết mình có thể chịu được mấy thở đây.

Hoang Linh Nhi giờ này đã trấn tĩnh lại, liếc mắt nhìn Lâm Phàm trong lòng cũng không khỏi dậy sóng.

Cái kia vừa rồi đúng là Thiên đạo, cũng không hẳn là Thiên đạo thật. Tuy nói không biết Thiên đạo bị làm sao. Thế nhưng người này có thể trấn áp Thiên Đạo. Hoang Linh Nhi thật không dám tin vào mắt mình.

- Không có gì.

Hoang Linh Nhi nhẹ nhàng lắc đầu. Sau đó ánh mắt sững sờ nhìn Lâm Phàm:

- Ngươi có thể làm Sinh Mệnh Hạt Giống nảy mầm?

Hoang Linh Nhi cảm nhận được một luồng sinh mệnh lực trên người Lâm Phàm. Tuy luồng sinh mệnh lực này đang không ngừng suy yếu, nhưng vẫn tỏa ra một luồng khí tức bàng bạc.

- Đúng vậy, ta làm hạt giống này nảy mầm. Tuy nhiên vẫn là cây non. Hơn nữa còn xuất hiện một vài vấn đề.

- Có thể cho ta xem qua một chút không.

Hoang Linh Nhi nói.

Lâm Phàm không do dự, lật bàn tay một cái, Ngô Đồng thần thụ dần dần hiện ra trong lòng bàn tay. Tuy đã suy yếu đến cùng cực, nhưng vẫn tỏa ra một luồng sinh mệnh lực bàng bạc. Những sợi rễ cây của Ngô Đồng Thần Thụ cũng cắm rễ vào bàn tay Lâm Phàm, tạo ra một lớp chi chit những sợi đan xen nhau như mạch máu.

Hoang Linh Nhi nhìn "Ngô Đồng Thần Thụ " trong tay Lâm Phàm, chân mày hơi nhíu lại. "Ngô Đồng thần thụ chính là một cây thần thụ bên trong trời đất. Nó đã trải qua vô số thời kì. Từ khi bị phá hỏng, hóa thành một hạt giống, cũng chưa từng nảy mầm. Không ngờ lại nảy mầm trong tay ngươi, đúng là một kỳ tích."

Lâm Phàm nghe Hoang Linh Nhi nói vậy cảm thấy mình thực sự là may mắn. Nếu không có Gà con thì Ngô Đồng Thần Thụ này mãi mãi cũng chỉ là một hạt giống vứt xó ở trong nhẫn không gian mà thôi.

- Ngô Đồng thần thụ này có lai lịch thế nào?

Lâm Phàm hỏi.

- Ta cũng không biết nó có lai lịch thế nào. Nhưng nghe qua tổ tiên ta nói Ngô Đồng thần thụ chính là thiên địa khởi nguồn của sự sống.

Hoang Linh Nhi lắc lắc đầu nói.

Những gì nàng biết cũng vô cùng ít ỏi. "Sinh Mệnh Hạt Giống" lúc đầu ngoại trừ có thể cảm nhận được luồng sinh mệnh lực bàng bạc ở ngoài thì cũng không phát hiện ra công dụng gì khác.

"Hiện tại Ngô Đồng Thần Thụ đang từ từ khô héo, liệu có thể cứu chữa được nữa không?" Lâm

Phàm lần này đến Man Hoang Chi Địa, mục đích chủ yếu chính là để "Ngô Đồng thần thụ" khôi phục lại sức sống.

- Ta có một cách, nhưng có thể thành công hay không, ta cũng không dám chắc. Dù sao ta cũng chưa bao giờ từng gặp phải tình huống như thế.

Hoang Linh Nhi nói.

Lâm Phàm gật gật đầu. "Ngô Đồng thần thụ" tuy nói bây giờ chỉ là cây non, thế nhưng công dụng đối với hắn cực kì to lớn. Nếu như để cây này chết đi, thật sự là rất đáng tiếc.

Điều để Lâm Phàm nghĩ không ra chính là nếu "Sinh Mệnh Hạt Giống" này quý giá như thế, vì sao khi đó Hoang Linh Nhi lại tự đưa cho mình. Nếu như không biết rõ nguyên do, Lâm Phàm trong lòng cũng bất an.

- Đúng rồi, tại sao vật quý giá như thế, khi đó ngươi lại giao cho ta.

Lâm Phàm hỏi.

Hoang Linh Nhi nhìn Lâm Phàm, sau đó mỉm cười giễu cợt "Ngươi khi đó chặn đường cướp đoạt, thực lực chúng ta nhỏ yếu, có thể không đưa sao?"

Lâm Phàm nghe thế, cũng hơi sững sờ. Sau đó nở nụ cười, cảm thấy lí do này quả thật là thú vị.

Lúc này Hoang Linh Nhi đi xuống tế đàn, sau đó quay đầu nói:

- Ta đưa cho ngươi là bởi vì ta thấy được tương lai. Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi, có thể cứu chữa được Thần Thụ hay không, chỉ có thể dựa vào chính ngươi. Ta sẽ bảo tộc nhân của ta sắp xếp chỗ cho ngươi nghỉ ngơi. Ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi.

- Được.

Lâm Phàm gật đầu. Ngày mai cũng tốt, trong túi đeo lưng cũng có nhiều đồ vật cần sửa lại. Hắn cũng chưa xem qua chiến lợi phẩm từ mấy trận đại chiến lúc trước.

Lúc Hoang Linh Nhi đi rời đi. Một tên tộc người Man Hoang tướng mạo khá hung ác, sợ hãi rụt rè tiến tới trước mặt Lâm Phàm cung kính.

- Mời đi theo ta.

Đối với tộc Man Hoang, bọn họ rất kính nể thiên uy. Nhưng người trước mặt này lại đem thiên uy đánh bại. Ở trong mắt bọn họ, thật sự quá khủng khiếp.

Lâm Phàm nhìn tên Man Hoang tộc e sợ mình như vậy, cũng chỉ biết bật cười. Sau đó theo hắn rời khỏi nơi này.

Thế nhưng trong lúc rời đi, Lâm Phàm nhíu mày liếc nhìn pho tượng to lớn trên tế đàn.

Pho tượng kia khí tức giống với pho tượng của lão sư tổ khai tông Thánh Tông. Tuy không phải cùng một loại khí tức. Nhưng cách lưu lại khí tức, có chút tương tự.

...

Buổi tối.

Lâm Phàm nhìn đồ vật bên trong túi đeo lưng.

Ngoài thi thể của Thượng cổ đại yêu cùng hai sợi ý chí của Thiên đạo còn có một chiếc nhẫn trữ vật.

Lâm Phàm lúc đầu muốn đem thi thể của Thượng cổ đại yêu luyện hóa. Thế nhưng nghĩ tới thượng cổ đại yêu không cô đọng quy tắc dây chuyền. Nếu như luyện hóa không ra cái gì thì tổn thất quả thật rất lớn.

Tuy nói thượng cổ đại yêu ngã xuống vạn năm tu vi đã giảm đáng kể. Thế nhưng sức mạnh vẫn cường đại. Chỉ nói riêng về sức mạnh thân thể cũng đã quá khủng khiếp. Nếu như không phải dựa vào Thần khí "Thất Độ Không Gian" trấn áp chắc Lâm Phàm cũng đã sớm tiêu đời rồi.

Ngay như mình hiện tại, ngưng luyện được 450 dây chuyền quy tắc, cũng không dám nói có thể phá xuyên được lớp phòng ngự của thượng cổ đại yêu.

Cổ Hoàng, chinh chiến vạn cổ, không phải chuyện đùa.

Giờ khắc này Lâm Phàm rơi vào trầm tư, nghĩ lại những thứ đã đọc được trong sách.

Lâm Phàm thừa nhận Huyền Hoàng Giới có trình độ luyện đan rất tốt, thế nhưng luyện khí có chút vấn đề chưa đúng lắm.

Luyện khí chia ra làm bảy cấp bậc. Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Thượng, Trung, Hạ.

Nhưng cho dù là Thiên giai khí bảo, năng lực cũng rất hạn chế.

Giả như một bộ Thiên giai thượng phẩm giáp trong Huyền Hoàng Giới đã là trang bị đẳng cấp cao nhất, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có sức phòng ngự kinh người mà thôi.

Lâm Phàm bây giờ trình độ luyện khí đã là cao nhất tại Huyền Hoàng giới. Nếu muốn khai sáng ra thêm một con đường luyện khí thì thi thể của thượng cổ đại yêu này xem như một phần nguyên liệu trân quý.

Mà công pháp Chưởng Trung Ma Thành phần lớn là do Lâm Phàm dẫn dắt, hay là có thể thử một lần.

Nguyên liệu luyện khí, tất cả những thứ này cũng đều cần một lượng rất lớn nha.

Nếu như có thể luyện chế ra loại thần khí nghịch thiên giống như "Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên" hoặc là "Thất Độ Không Gian" thì thật sự là sung sướng đến cực hạn rồi.

Bất quá bây giờ nguyên liệu không đủ. Thi thể của thượng cổ đại yêu bỏ qua một bên đã.

Sau đó nhìn tới hai sợi Thiên đạo ý chí, Lâm Phàm cũng nhếch mép cười.

- Keng, phát hiện Thiên đạo ý chí, có hấp thu hay không.

- Hấp thu.

Lâm Phàm không có chút gì do dự, những thứ này đều là đồ tốt nha.

Hai sợi Thiên đạo ý chí từ từ tan vào trong cơ thể của Lâm Phàm. Trong chớp mắt, lông mày Lâm Phàm ngưng lại, sau đó chậm rãi giãn ra. Nhất thời trong đầu xuất hiện một bộ hình ảnh.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm mở mắt ra. Trong mắt phảng phất như đã hiểu ra sự tình.

- Thì ra là như vậy, xem ra mình đoán không sai, âm thanh cầu cứu mình hóa ra là Thiên đạo thật sự.

Lúc đang hấp thu hai sợi Thiên đạo ý chí. Lâm Phàm chứng kiến hình ảnh những người lạ kia đang chầm chậm nuốt lấy Đông Linh châu thiên đạo.

Mà ngày hôm nay, ngụy Thiên đạo kia trong lúc chiến đấu cùng mình không thể bộc phát toàn bộ sức mạnh cũng bởi vì hắn không dám làm như thế. Nếu như bộc phát càng nhiều sức mạnh, liền sẽ bị Thiên đạo phản công thoát ra ngoài.

- Xem ra tiểu gia làm càn như vậy, gián tiếp cũng là làm một chuyện tốt nha. Chỉ là không biết Thiên đạo còn có thể chống cự bao lâu.

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một tiếng.

"Haizz, tuy rằng tiểu gia rất muốn cứu ngươi. Thế nhưng hữu tâm vô lực a, cũng không biết cách nào cứu ngươi."

...

Mà khi nhìn đến chiếc nhẫn chứa đồ của Trần Huyền. Lâm Phàm lộ ra nụ cười nơi khóe miệng.

- Hai lần gặp mặt tiểu gia thật là một bi kịch cho ngươi. Vốn là thiếu gia giàu có, lần trước bị tiểu gia đánh cướp một lần. Lần này lại bị tiểu gia đánh cướp thêm một lần nữa, quả thật đại bi kịch. Để tiểu gia xem một năm qua người đã vơ vét được những thứ gì.

Lâm Phàm cười nói.

Đối với tên Trần Huyền này, bị ngụy Thiên đạo đùa bỡn trong lòng bàn tay. Vẫn còn tự cho mình là Thiên Vận, cũng thật là rất đáng thương a.

Nhưng ngay khi Lâm Phàm nhìn vào trong nhẫn chứa đồ vật, cả người đều kích động bắt đầu run rẩy.

----------------------------------------------------------------------------------------------------






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch