Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 104: Phương pháp duy nhất để qua cửa (2)

Chương 104: Phương pháp duy nhất để qua cửa (2)
Hắn nhặt mảnh thủy tinh sắc nhọn nhất lên, rạch vào tay mình theo bản năng.

Sau khi rạch được 44 vết cứa, hắn do dự một chút, cuối cùng rạch thêm một đường máu thứ 45.

“Những vết máu này tượng trưng cho cái gì thế nhỉ? Tại sao cơn đau đớn này lại vô cùng quen thuộc nhĩ?”

Đôi mắt đỏ ngầu vì những sợi tơ máu vằn vện, hắn nhìn tay mình: Một cánh tay đầm đìa máu vì 45 vết cứa, trong khi cánh tay còn lại thì không bị sứt mẻ bất cứ một miếng da nào.

“Dường như mình đã quên mất một điều gì ấy nhỉ?”

Hắn dùng cánh tay đầy vết cắt máu me để cầm mảnh thủy tinh lên rồi từ từ rạch một cái tên trên cánh tay còn lại.

Hàn Phi!

Đẩy cửa ra, ngăn cản cái đầu quỷ, người đàn ông ấy bước vào bên trong căn hộ.

“Bước tiếp theo là đi lấy chìa khóa.”

Người đàn ông hiện tại đã quên đi rất nhiều thứ, nhưng lại rất quen thuộc với căn phòng này như thể hắn vẫn luôn sống ở đây. Hắn biết vị trí của mỗi một con quỷ trong căn hộ, và mỗi một con quỷ ấy đều đối ứng với một loại đau đớn trong tâm trí hắn.

Sau khi lừa người mẹ vào phòng ngủ, lấy được dây thừng và dây trói, nhốt xác chết và đầu của cô gái trong tủ lạnh, hắn bèn bật lửa trong bếp lên.

Trong lúc săn giết lệ quỷ, hắn đồng thời đập nát tấm gương kia.

Người đàn ông kia hành động chính xác đến từng giây một. Hắn vào phòng ngủ ba lần. Lần đầu tiên, hắn lừa con tiểu quỷ đang ôm đống đồ chơi kia ra ngoài, rồi lợi dụng cái tủ lạnh và làn tóc trong nhà vệ sinh để giết nó.

Lần thứ hai, hắn chặt đứt cánh tay sau cánh cửa trước khi chộp lấy con dao giấu trong đống đồ chơi để đâm vào tim của con quỷ treo cổ.

Trước khi bộ trang phục đẫm máu xuất hiện, hắn vọt ra khỏi căn phòng hiện tại. Sau đó, hắn đẩy ghế sô pha đến chặn ngang cửa ra vào của phòng chính nhằm ngăn không cho người mẹ chạy ra ngoài.

Tiếp theo, hắn mở cửa căn phòng ngủ phụ lần thứ ba. Lúc này, bộ trang phục đẫm máu đang hút lấy âm khí của con quỷ treo cổ.

Chờ đến khi bộ trang phục đẫm máu ăn sạch con quỷ thắt cổ kia, người đàn ông ấy chủ động xỏ hai tay đến, mặc bộ đồ ma quỷ này vào.

Mặc chiếc áo đẫm máu trên người, bỗng có từng mạch máu nhỏ xuất hiện từ bộ đồ ma quỷ ấy, đâm xuyên qua làn da của người đàn ông, từ từ hút lấy máu của hắn ta. Tuy nhiên, nhờ thế mà hắn cũng thu được một lớp bảo vệ ở các vị trí chí mạng.

Hắn đạp ngã bàn đọc sách; từng bóng âm hồn chui ra từ gầm bàn, chen kín cả căn phòng.

Dù đối diện với cảnh tượng kinh khủng này, người đàn ông ấy cũng không hề nhăn nhó dù chỉ một lần. Trí nhớ ngắn hạn của hắn thật đáng sợ, thậm chí còn nhớ được từng động tác một của bọn âm hồn ấy.

Khi vô số cô hồn dã quỷ kia vồ tới, hắn bắt đầu lách người né tránh những cánh tay gầy guộc ấy. Như thể hai bên đã bàn bạc và tập dượt từ trước, những cánh tay và móng vuốt đó luôn trùng hợp cách cơ thể hắn khoảng 1 mm.

Đến khi dẫn dụ hầu hết bọn oan hồn đến nhà vệ sinh, mượn tay bộ tóc ở đó để giết sạch bọn âm hồn, hắn bèn cầm dao phay, phối hợp với bộ trang phục đẫm máu trên người để giết chết một con âm hồn lạc đàn còn sót lại.

Sau khi xác định mọi âm hồn đều bị xóa sổ, cảm nhận cơ thể bản thân yếu ớt dần vì bị bộ đồ này hút đi một lượng lớn máu tươi, hắn lập tức xông vào nhà bếp, vọt đến trước bếp lửa.

Ngọn lửa nóng kia thiêu đốt cả thân thể của hắn và bộ trang phục đẫm máu này. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc áo máu me đang gào thét, chờ đến khi nó hóa thành tro tàn thì mới xoay người bước đi.

“Có lẽ đây là bộ quần áo mà hung thủ đã mặt trong lúc giết người, giờ đốt đi là đúng rồi.”

Lê bộ thân thể tàn phế của mình vào phòng khách, người đàn ông ấy nhặt hết tất cả những thứ có thể nhìn thấy xung quanh, dùng chúng để đập vỡ tấm gương trong nhà vệ sinh.

Mãi đến khi phần gương cuối cùng rơi khỏi khung treo, tiếng la hét và mái tóc đen của người phụ nữ trong nhà vệ sinh cũng biến mất.

Lẳng lặng quay lưng lại, người đàn ông ấy nhìn sang phòng ngủ phụ.

Hắn đếm thời gian, chờ ba giây sau, và một cậu bé bị hủy dung bò ra khỏi gầm giường.

Biểu cảm của đứa trẻ rất đơn giản, nhưng thân thể nó đang dần dần biến dạng. Từng mạch máu thô to trồi lên trên cơ thể, cả người nó tỏa ra một sự ác ý mãnh liệt.

Cậu em trai biến thành một con quái vật. Nó nuốt chửng mọi thứ trong phòng, kể cả đồ chơi, thức ăn, đèn điện và cả tình yêu thương của cha mẹ nó.

Con quái vật ngày càng trở nên đáng sợ và kinh tởm hơn. Nếu người đàn ông kia không làm gì cả, hắn cũng sẽ bị nó nuốt chửng trong chốc lát.

“Theo lời nhắc nhở trên báo cáo bệnh án, mình cần phải giết hết bọn ma quỷ ở đây rồi giết luôn con ác quỷ trên người thằng em, thế mới có thể qua cửa. Cơ mà, trên người thằng nhóc đấy có quỷ thật ư?”

Con quái vật trước mặt càng lúc càng tiến đến gần. Gắng gượng với cơ thể đầy thương tích, ánh mắt của người đàn ông kia lại càng bình tĩnh hơn: “Mình quên mất vì sao lại tới đây luôn rồi. Nhưng mình nhớ rằng, có ai đó từng nói với mình là phải giết sạch bọn lệ quỷ và cứu lấy tất cả mọi người nơi đây.”

Người đàn ông nâng con dao phay lên nhưng không tấn công con quái vật ấy. Thay vào đó, hắn tự chĩa mũi dao vào chính mình: “Cậu em trai hóa thành một thực thể gớm ghiếc và đáng sợ. Ấy vậy mà, trong ký ức của thằng anh trai thì thằng em cũng là người bình thường. Do đó, sở dĩ mãi đến lúc này mà mình cũng không thể qua cửa, đó là do vẫn còn một con quỷ chưa bị mình giết chết bên trong căn hộ này.”

Kề con dao phay vào cổ, người đàn ông hiện tại vẫn còn nhớ rõ bức di ảnh của chính mình đặt ngay cửa chính căn hộ.

“Và con quỷ cuối cùng ấy chính là mình.”

Hắn tự cứa mạnh lưỡi dao vào cổ. Tiếp theo, căn phòng vốn dĩ vẫn trong hiện trạng đầm đìa máu me, lúc này lại dần dần lộ rõ bộ dáng chân thực của chính nó.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch