Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 17: Có cần tôi dạy anh cách diễn vai phản diện không? (1)

Chương 17: Có cần tôi dạy anh cách diễn vai phản diện không? (1)





Mỗi lần thoát game, sâu tự đáy lòng Hàn Phi luôn nảy sinh một cảm giác thật tuyệt vời vì mình còn sống.

Hắn không nghỉ ngơi lâu lắm mà lập tức bật bóng đèn cạnh giường lên rồi quay sang nhìn về bức tường dán đầy ảnh chụp của vụ án đẫm máu kia.

“Vì sao 7 nạn nhân của vụ chặt thây ghép xác lại xuất hiện trong bộ dạng như thế nhỉ? 7 người bọn họ đều bị nhốt trong căn phòng kia ư?”

Thường thì chỉ cần là phòng ở từng xảy ra cái chết phi tự nhiên đều có thể được gọi là nhà ma, mà căn phòng mà Hàn Phi ở hình như có cả thảy hẳn 7 vị. Đây quả thực có thể gọi là ngôi sao sáng trong số các loại nhà ma rồi.

“Hiện giờ Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ đã hơi tỉnh táo lại rồi, việc mình cần làm tiếp theo là trợ giúp mấy người chết khác tìm lại lý trí.”

Trong lòng Hàn Phi rất rõ ràng, nguyện vọng lớn nhất của những nạn nhân xấu số kia chính là bắt được hung thủ. Nhưng vấn đề là hắn chỉ là một diễn viên hài tuyến 18 (1) thôi, có lòng mà chẳng đủ sức. Kể cả có gặp được hung thủ thật thì còn chưa biết là ai bắt được ai đâu.

“Từ từ rồi khoai sẽ nhừ thôi. Chậm mà chắc vẫn tốt hơn, dù sao mình có mỗi một mạng!” Hàn Phi lấy di động ra, bắt đầu ghi chú: “Tòa nhà cũ mà mình đang ở trong game kia vô cùng nguy hiểm. Thông tin đã nắm được hiện giờ là mỗi một tầng có tổng cộng 4 căn, mình ở lầu 4. Vừa rồi nhìn phản ứng của anh hàng xóm lầu 6 thì hẳn là dân sống ở đây đều biết mình đang ở trong một căn nhà có quỷ, bọn họ không dám tùy tiện xông vào đó.

Xét từ một góc độ khác, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Chỉ cần mình không tự tìm đường chết thì ngược lại căn nhà ma kia có thể bảo vệ mình không bị những hàng xóm khác tiêu diệt.

Một điều cần chú ý khác đó là đứa bé ở lầu 3. Căn nhà ma này đáng sợ như thế mà trên cánh cửa còn chưa dán bùa, căn nhà ở lầu ba kia tuyệt đối là một mối phiền toái lớn. Chưa biết chừng đứa bé bị nhốt trong căn nhà đó cũng nguy hiểm tương đương với con quái vật do 7 người chết hợp thành kia mất."

Vừa nghĩ tới đó, Hàn Phi lại thấy đau đầu: “Rốt cuộc là ai xé mất lá bùa trên cửa nhà lầu 3 vậy trời? Lần này, mình thoát game ngay ở lầu 3. Căn cứ kinh nghiệm trước đó, lần sau mình đăng nhập vào chẳng phải lại xuất hiện ngay lầu 3 sao? Đứa bé kia mà ngồi yên canh me cái xác của mình thì chẳng phải mình game over luôn còn gì?”

Tình thế lúc đó đầy nguy ngập, Hàn Phi phản ứng như thế là đủ nhanh rồi. Hắn mà chậm thêm bước nữa chắc đứa bé đó đã nhảy thẳng lên lưng hắn rồi cũng nên.

“Mấu chốt là tốc độ di chuyển của nó nhanh như thế, mình có chạy cũng không thoát được ấy!” Hiện giờ, điều Hàn Phi lo nhất là mình bị đứa bé kia kéo vào trong căn nhà lầu 3 đó: “Sau này mà có cơ hội, mình phải tìm cách kéo nó vào nhà ma lầu 4 của mình thử xem mới được!”

4:00 sáng, Hàn Phi một tay bật máy tính, một tay cầm di động, lại đối chiếu với ảnh chụp vụ án dán trên tường, nghiêm túc phác họa sơ đồ manh mối và các nhân vật liên quan.

……

Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt, Hàn Phi cũng không biết mình ngủ từ bao giờ. Hắn mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, để rồi lập tức bật dậy khỏi giường ngay khi liếc sang chiếc đồng hồ treo tường.

“Chết rồi, vừa ngủ cái đã 9 giờ. Đạo diễn Khương chắc đang chờ sốt ruột lắm rồi.”

Hàn Phi đánh răng rửa mặt qua loa rồi vội vã vọt ra khỏi nhà, chạy đến khu Bắc phố cổ.

Hắn chạy thục mạng nhưng đến nơi vẫn hơi muộn chút. Đoàn làm phim đã bắt tay vào việc rồi.

“Thật ngại quá, tôi đến muộn mất rồi!”

Hàn Phi vội vàng xin lỗi, nhưng nhân viên đoàn làm phim lại không để ý lắm: “Cảnh đầu là của vai phản diện và nạn nhân đầu tiên. Giờ diễn viên nam đóng vai phản diện còn chưa tới đâu, không phải vội.”

Đúng lúc này, tay phụ trách hậu đài hôm trước bị kĩ thuật diễn của Hàn Phi dọa chết khiếp cũng đi tới và đưa cho Hàn Phi một cốc cà phê với vẻ rất thân quen: “Cứ bình tĩnh mà chờ đi, tên đóng vai phải diện kia không phải mới đi muộn một hai lần đâu.”

Hàn Phi cảm thấy câu này của đối phương có ẩn ý bèn hỏi: “Cho tôi hỏi chút được không, diễn viên đóng vai phản diện trong phim chúng ta lần này là ai vậy?”

Hắn diễn vai nạn nhân thứ hai, đối phương lại diễn tên sát nhân biến thái. Trong phim, tính ra hai bên là đối thủ, nắm rõ được tình hình của đối phương cũng tiện cho mình phát huy sau này.

“Chắc cậu cũng nghe tên hắn rồi, là Chiêm Nhạc Nhạc đấy. Hồi trước cũng tham gia nhiều show lắm, nhưng bản thân hắn còn chưa có tác phẩm gì tiêu biểu cả, miễn cưỡng cũng có thể coi là diễn viên tuyến 5 (1). Lần này công ty bọn họ muốn dựa vào bộ phim này của chúng ta để chứng minh kỹ thuật diễn của Chiêm Nhạc Nhạc ấy mà.” Người phụ trách hậu đài bảo với Hàn Phi thế.

“Trước kia hắn chưa từng đóng phim à?” Hàn Phi hạ cốc cà phê trong tay xuống: “Nhân vật phản diện là vai diễn mấu chốt của một phim mà.”

“Trong mắt tôi ấy, bản thân gã Chiêm Nhạc Nhạc kia đã tự mang đề tài rồi. Chuyện gã thử sức với vai phản diện lần đầu cũng là một chủ đề hút khách, đáng để PR. Với cả, dù sao gã đấy cũng tốt nghiệp học viện sân khấu điện ảnh ra, có nền tảng nhất định rồi.” Trong lúc phụ trách hậu đài đang nói, chợt có âm thanh ầm ĩ vang lên bên ngoài đi kèm với tiếng bước chân của một ai đó.

“Tối qua tôi đi quay show suốt đêm, thể lực hơi đuối rồi.” Một thanh niên khoảng đôi mươi đang bước vào trường quay cùng với người đại diện nam của mình. Từ trên người gã, có thể ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc và mùi cồn dù đã cố gắng giấu đi.

“Đi hóa trang đi.” Đạo diễn Khương không ngẩng đầu lên, có vẻ ông cũng cạn lời với tên này mất rồi.

Sau khi tất cả nhân viên đã vào vị trí, Chiêm Nhạc Nhạc hóa trang xong mới ung dung bước vào.

“Lời thoại của cậu rất ít, cảnh đầu tiên là ở hành lang. Cậu đóng vai hung thủ đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào A Mỹ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch