Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 48: Chỉ dẫn của Nguỵ Hữu Phúc (2)

Chương 48: Chỉ dẫn của Nguỵ Hữu Phúc (2)
"

Lệ Tuyết nói rất nhanh, cũng không cần quan tâm xem Hàn Phi có hiểu hay không: "Có lẽ biến cố bắt đầu từ 11 năm trước. Tại phía Bắc của khu phố cổ vốn dĩ có một trại trẻ mồ côi tư nhân. Trong một lần đi công tác, vị viện trưởng nọ bị trộm mất ví tiền. Tuy bên trong không có nhiều tiền cho lắm, nhưng các giấy tờ quan trọng thì đều nằm trong đó cả."

"Giang Tương đã tìm được ví tiền kia ư?"

"Không sai! Giang Tương tìm ra ví tiền trong một thùng đựng rác. Ông ta không có cách nào đi vào ga tàu cao tốc nên chỉ biết canh chừng bên cạnh thùng rác kia, mãi cho đến khi nhân viên công tác của nhà ga tới. Sau khi nhận lại ví tiền, vị viện trưởng nọ cảm thấy tuy con người Giang Tương này có hơi ngốc nhưng lại khá thật thà đáng tin, nên người này cũng muốn giúp đỡ ông ấy. Vì vậy, vị viện trưởng kia đã sắp xếp cho Giang Tương làm công việc quét dọn vệ sinh trong viện cô nhi của mình.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang. Chỉ vì con người Giang Tương vốn không giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, cơ thể luôn bốc ra mùi hôi khó chịu nên ông ta làm ở đó chưa được bao lâu thì bị sa thải. Vấn đề nằm ở chỗ, từ khi Giang Tương rời đi, có một đứa trẻ trong cô nhi viện cứ nói là mình sẽ gặp ma quỷ vào buổi tối.

"Ma quỷ?" Lời này của Lệ Tuyết đã thu hút sự chú ý của Hàn Phi: "Chúng ta còn có thể tìm ra đứa trẻ ấy không?"

"Đứa bé kia mất tích rồi. Nhưng chúng tôi đã tìm thấy một đứa trẻ khác ở cùng phòng với đứa bé kia. Kết quả là, đứa trẻ này đã nói với chúng tôi một sự việc hết sức kinh khủng." Giọng nói của Lệ Tuyết chậm lại: "Nó và đứa trẻ bị mất tích kia được sắp xếp ngủ ở hai bên đối diện nhau, có thể nhìn thấy trên và dưới gầm giường của nhau. Đứa trẻ bị mất tích ấy luôn nói rằng dưới gầm giường của một đứa bé khác có một con quỷ ẩn nấp, hơn nữa nó chỉ xuất hiện vào tầm sau nửa đêm, khi mà tất cả mọi người đã chìm sâu vào giấc ngủ."

"Chắc chị định nói con quỷ này chính là Giang Tương chứ gì?" Sau khi được chơi game [Cuộc Sống Hoàn Hảo], hướng suy nghĩ của Hàn Phi đã có thể bắt kịp được vị cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phá án phong phú kia: "Nhưng sự việc rõ ràng đến thế, phía cảnh sát khi ấy chắc chắn sẽ phải nghi ngờ Giang Tương ngay mới đúng."

"Người đầu tiên mà cảnh sát điều tra đến chính là Giang Tương, nhưng vụ điều tra rất khó có thể tiếp tục được."

"Tại sao chứ? Ông ta có chứng cứ ngoại phạm ư?"

"Bởi vì ông ta đã chết." Lệ Tuyết gửi cho Hàn Phi một bức hình: "Người tên Giang Tương này chính là người chết đầu tiên trong vụ án giấu xác trong tủ đông."

"Ông ta chính là người đàn ông lang thang mà ba anh em nhà họ Mạnh đã giết chết á?"

"Chúng tôi không có chứng cứ chứng minh ba anh em họ Mạnh là hung thủ. Thế nhưng cậu từng gợi ý cho tôi việc 2 vụ án Giấu xác trong tủ đông và Chặt thây – ghép xác có liên quan với nhau. Chính vì thế, chúng tôi đã lục lại tư liệu liên quan đến vụ giấu xác trong tủ đông, kết quả đúng là có phát hiện kinh người." Lệ Tuyết gửi cho Hàn Phi tấm ảnh thứ ba, đó là bức ảnh được chụp trong một căn biệt thự bỏ hoang. Phía dưới tấm chăn của người đàn ông lang thang tên Giang Tương ấy có vẽ một bức tranh kỳ quái.

Có một gian nhà màu đen ẩn nấp giữa từng hàng cây già cỗi, cao lớn màu đen. Xung quanh gian nhà này được vẽ một đám trẻ con không đầu.

"Khi ấy, cũng vì bức tranh này mà phía cảnh sát cho rằng người đàn ông trí óc có vấn đề tên Giang Tương kia có lẽ là một tên biến thái có nội tâm đen tối. Chỉ là bình thường lão ta đều cố gắng kiềm chế lại cảm xúc của bản thân. Thế nhưng hôm nay, sau khi nghe những lời cậu nói, tôi mới ý thức được rằng, từng hàng cây màu đen, gian nhà màu đen và những hình người nhỏ bé không đầu ấy vừa đúng trùng khớp với những gợi ý mà cậu nói cho tôi!" Lệ Tuyết bất giác tăng nhanh tốc độ nói của mình: "Một kẻ lang thang, trên người chẳng có bất cứ thứ gì thì căn bản chẳng đáng để người ta có mưu đồ với lão. Cảnh sát cho rằng việc ông ta bị sát hại là phù hợp với định luật tên một sát nhân điên cuồng sẽ bị giết một cách ngẫu nhiên. Nhưng trên thực tế, khi nhìn thấy bức tranh này, tôi mới phát hiện ra mục đích mà hung thủ giết kẻ lang thang tên Giang Tương này là để giết người diệt khẩu. Có khả năng ông ta đã chứng kiến được quá trình hành hung của hung thủ! Thậm chí còn nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng hơn nữa!"

"Tôi hiểu ý của chị rồi. Chị cảm thấy Giang Tương từng chạm trán với mấy người Ngụy Hữu Phúc, không phải là vì muốn hại bọn họ, mà vì muốn cứu bọn họ, đúng không?" Giờ phút này, Hàn Phi mới phát hiện ra giữa 2 vụ án Chặt thây – ghép xác và Giấu xác trong tủ đông thế mà lại có quan hệ mật thiết đến như vậy.

"Cậu có biết điều đáng sợ nhất là gì không?"

"Là gì?"

"Rất có khả năng hung thủ trong vụ chặt thây - ghép xác đã cố ý để cho người đàn ông bị thiểu năng về trí tuệ là Giang Tương kia đi cứu người. Kẻ thủ ác muốn hưởng thụ cái khoái cảm ý tốt bị phụ bạc, bị căm thù, bị chán ghét! Hoặc cũng có lẽ trong con mắt của hung thủ, sự lương thiện phải trông như bộ dạng của Giang Tương vậy, khuôn mặt xấu xí, toàn thân bốc mùi khó ngửi, trí tuệ thấp kém." Giọng điệu của Lệ Tuyết trở nên thâm trầm đi rất nhiều: "Giang Tương chưa từng làm bất cứ điều xấu nào cả. Vốn dĩ ông ta mang suy nghĩ không muốn người khác bị tổn hại để đi nhắc nhở những nạn nhân của vụ chặt thây – ghép xác kia. Thế nhưng, kết quả mà ông ta nhận lại chính là sự chán ghét và không được thấu hiểu. Trừ Ngụy Hữu Phúc ra, không một ai tình nguyện tiếp xúc với một kẻ bẩn thỉu như ông ta."

"Nếu đang đi trên đường mà đột nhiên bị một kẻ không bình thường tìm tới, nói rằng bản thân có thể sẽ bị giết, chỉ e đến tôi cũng không thèm tin ấy chứ. Về cơ bản, hung thủ không phải là đang lợi dụng điểm yếu của nhân tính, mà rõ ràng đã biết Giang Tương sẽ thất bại nên cố ý chờ xem kịch mà thôi."

"Đúng vậy. Hung thủ tự cao tự đại, cho rằng tất cả mọi người sẽ coi Giang Tương là một kẻ điên. Ai ngờ có một người lại làm ra hành động ngoài ý muốn, đó chính là Ngụy Hữu Phúc!"

Cuối cùng, Lệ Tuyết cũng nói đến điểm mấu chốt: "Trước đây, cậu bảo tôi chú ý đến cửa tiệm sưu tập đồ chơi ghép hình, cho nên tôi đã tra xét lại tất cả các bản ghi chép về nó. Ngoại trừ chủ tiệm và nhân viên trong đó, Giang Tương chính là người tiếp xúc với Ngụy Hữu Phúc ở gần cửa tiệm đồ ghép hình này nhiều nhất. Ngụy Hữu Phúc bằng lòng giúp đỡ Giang Tương; Giang Tương cũng muốn cứu anh ta, liên tục nhắc nhở anh ta, nên cuối cùng anh ta đã bị dao động. Ngụy Hữu Phúc là một người chăm chỉ làm tăng ca thêm giờ. Vào mấy ngày cuối cùng trước khi chết, hành vi cử chỉ của anh ta bỗng trở nên kỳ lạ hẳn. Một mình anh ta đi tới một khu rừng phòng hộ sinh thái tại ngoại ô thành phố Tân Hỗ những 2 lần liền."







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch