Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 217: Sinh thái Đất Xám 1

Chương 217: Sinh thái Đất Xám 1






So với lúc tổ điều tra thế giới cũ vừa mới trở về từ thị trấn Kỳ Phong, cảnh sắc trên hoang dã lại càng thêm tiêu điều, hệt như từ cuối mùa thu tiến vào đầu mùa đông chỉ trong một đêm vậy.

"Có phải tuyết sắp rơi rồi không?" Long Duyệt Hồng nhìn bầu trời bao la xám xịt màu chì bên ngoài cửa sổ, suy đoán với vẻ có chút chờ mong.

Anh ta mới chỉ nhìn thấy cảnh tuyết trên sách giáo khoa và trong phim đèn chiếu.

"Vào thời điểm này năm ngoái, hẳn là tuyết cũng đã rơi rồi." Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa thuận miệng đáp.

Bạch Thần ở ghế lái phụ liếc gương chiếu hậu, nói:

"Có lẽ phía bắc đầm lầy đã có vài trận tuyết rồi."

Phía cực bắc của hoang dã Hắc Chiểu nối liền với băng nguyên, đó là một thế giới băng giá lạnh lẽo vô cùng.

Nhưng vì diện tích hoang dã Hắc Chiểu rất lớn, thời tiết ở khu vực phía nam đầm lầy không cực đoan đến mức như vậy, thuộc loại có bốn mùa rõ rệt.

"Thật sự muốn nhìn xem một mảng trắng xóa là như thế nào." Long Duyệt Hồng dời mắt đi, cảm khái một câu.

Thương Kiến Diệu đang ngồi ngay ngắn lập tức đáp lại:

"Đây không phải câu nói may mắn gì."

"Tại sao?" Mặc dù Long Duyệt Hồng biết Thương Kiến Diệu thuộc dạng không nói được lời tử tế, nhưng vẫn không nhịn được dò hỏi.

Anh ta vẫn luôn cực kỳ nhạy cảm với những chủ đề về may mắn, xui xẻo hay vận mệnh linh tinh.

Thương Kiến Diệu cười một tiếng:

"Cậu thử nghĩ xem, nếu cả một vùng đất đều bị tuyết bao phủ toàn bộ, chỉ còn lại một mảng trắng xóa, như vậy thì có may mắn không?"

"Cũng đúng..." Long Duyệt Hồng không thể không thừa nhận lời Thương Kiến Diệu nói khá có lý.

Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Tưởng Bạch Miên nói thêm:

"Mùa đông hàng năm, có không biết bao nhiêu dân du cư hoang dã bị đông cứng mà chết. Với bọn họ mà nói, tuyết rơi chính là tai họa, đúng không Bạch Thần?"

"Ừm." Bạch Thần kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám: "Rất nhiều nhà cửa của các điểm tụ cư không được tu sửa nhiều năm, tuyết rơi nhiều chút thôi là có thể ép sập chúng rất dễ. Không ít người không đủ đồ mặc, càng đừng nói tới việc sưởi ấm."

Long Duyệt Hồng nghe mà im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài, nói:

"Công ty vẫn là tốt nhất."

Bất kể thế nào, các nhân viên đều có quần áo mùa đông, có túi sưởi ấm thật sự.

Những tầng cấp cao hơn, nguồn năng lượng được phân phối nhiều hơn thì có thể thỉnh thoảng bật máy sưởi chừng một hai giờ, nếu như có thể mua tranh được với người ta, hoặc giao dịch được.

Nhắc tới Sinh Vật Bàn Cổ, Long Duyệt Hồng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi với vẻ hơi sợ hãi:

"Tổ trưởng, cô nói xem, nếu bản kế hoạch nhiệm vụ của chúng ta thực sự bị người của giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ đang ẩn núp trong công ty nhìn thấy, tiết lộ ra ngoài, như vậy liệu giáo đồ tà giáo đó có mai phục chúng ta ở trấn Thủy Vi không?"

Tuyến đường có thể sửa, nhưng đích đến thì không thể đổi được!

"Đối mặt với loại tình huống này, chúng ta có thể phái mồi qua đó thăm dò trước." Không chờ Tưởng Bạch Miên trả lời, nụ cười trên mặt Thương Kiến Diệu đã trở nên rực rỡ.

Hắn vỗ vai Long Duyệt Hồng, nói:

"Nhiệm vụ vinh quang này giao cho cậu luôn nhớ."

"Sao lại là tôi?" Tuy Long Duyệt Hồng không muốn thừa nhận, nhưng anh ta vẫn biết trong tổ mình là người yếu nhất, thật sự không thể đảm nhận được trách nhiệm làm mồi.

Một mặt thì điều này thật sự rất nguy hiểm, anh ta rất sợ hãi, mặt khác, anh ta thấy tố chất tâm lý của mình còn chưa đạt tới trình độ của tổ trưởng và Bạch Thần, sẽ dễ khiến nhiệm vụ mồi nhử này thất bại.

Long Duyệt Hồng chia tố chất tâm lý của các thành viên tổ điều tra thế giới cũ làm bốn bậc, chính anh ta thuộc bậc thứ tư, bên trên là Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần đồng thời ở bậc thứ hai, Thương Kiến Diệu thì là bậc độc nhất vô nhị.

Thương Kiến Diệu "nghiêm túc" giải thích:

"Bởi vì nhìn cậu đã biết là mồi nhử rồi."

"..." Long Duyệt Hồng nhất thời không hiểu nổi lô gic ở đây như thế nào.

"Đừng có dọa anh ta!" Lúc này, Tưởng Bạch Miên đang lái xe cười mắng Thương Kiến Diệu một câu.

Cô lại nói với Long Duyệt Hồng:

"Tôi hỏi anh một vấn đề này thôi: Người của công ty có biết trấn Thủy Vi ở đâu không?"

"Không biết." Long Duyệt Hồng vô thức trả lời một câu, sau đó mới hiểu ra: "À ra vậy..."

Lúc này anh ta mới nhớ ra trấn Thủy Vi có thể phát triển yên ổn từ lúc thế giới cũ bị hủy diệt cho tới bây giờ, thì một nguyên nhân cũng rất quan trọng trong đó là vị trí ẩn nấp, người từ bên ngoài rất khó tìm được nó.

Mà khi Tưởng Bạch Miên báo cáo chuyện này, cô đã cố tình giấu đi tình huống cụ thể về trấn Thủy Vi, chỉ nói gặp được đội ngũ săn bắn của bọn họ trên hoang dã.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Long Duyệt Hồng có chút xấu hổ:

"Tôi lại quên mất điều ấy chứ."

"Chủ yếu là khi anh gặp phải tình huống có khả năng đưa tới nguy hiểm thì sẽ dễ dàng hoảng loạn, sau này nhớ phải bình tĩnh, suy nghĩ kỹ một chút trước đã nhé." Tưởng Bạch Miên dạy một câu, sau đó an ủi: "Nhưng mà anh có thể nghĩ tới việc thành viên ngoại giới của giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ dự định mai phục chúng ta ở đích đến, với người lần thứ hai mới lên mặt đất như anh là cũng không tệ rồi."

Long Duyệt Hồng nghe được lời khen, lập tức tự tin tăng vọt.

Anh ta ngẫm nghĩ, bèn hưng phấn nói:

"Cho nên nguy hiểm tiềm tàng này không ở trấn Thủy Vi, mà là ở thành Dã Thảo?"

Tổ điều tra thế giới cũ có hai đích đến, một là trấn Thủy Vi, hai là thành Dã Thảo.

So với trấn Thủy Vi, thành Dã Thảo được coi như thành phố khá nổi tiếng trong khu vực nơi ba thế lực lớn là Sinh Vật Bàn Cổ, thành Tối Sơ và Bạch Kỵ Sĩ Đoàn, là nơi mà rất nhiều thợ săn di tích và dân du cư hoang dã biết rõ, sẽ không có chuyện không tìm được.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch