Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 220: Thuốc bào chế sinh học 2

Chương 220: Thuốc bào chế sinh học 2






Bọn họ gồm một số thanh niên tài giỏi và mấy ông già năm sáu chục tuổi, với gười đứng đầu bọn họ là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tất cả chen chúc chật kín cả căn phòng.

Trong đó chỉ có ba nữ, hai bà già và một người phụ nữ trung niên.

"Thủ lĩnh, bọn họ nói là có thuốc." Đinh Sách vội vã nói với người đàn ông ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi.

Người đàn ông này là đội trưởng Trấn Vệ đội của trấn Thủy Vi, cũng là người mà Điền Nhị Hà lựa chọn để làm trưởng trấn tiếp theo sau khi ông bệnh nặng.

Anh ta có khuôn mặt trông bình thường, nét mặt đầu lo âu, mặc một chiếc áo bông màu xám tro, làn da rất sần sùi thô ráp.

"Lý Chính Phi." Anh ta tiến lên hai bước, chìa tay ra với Tưởng Bạch Miên.

Tưởng Bạch Miên khẽ nắm tay anh ta, rồi giới thiệu sơ qua về mình và các thành viên tổ điều tra thế giới cũ.

"Các cô có thuốc gì?" Lý Chính Phi không hàn huyên gì nhiều, mà hỏi thẳng.

Tưởng Bạch Miên cũng thẳng thắn đáp lại:

"Chúng tôi không có thuốc đặc trị bệnh phổi và khí quản, nhưng có mang theo chút thuốc bào chế sinh học, có thể khiến Điền trưởng trấn sống qua cửa ải này, tỉnh táo lại. Chỉ cần ông ấy cố chống đỡ thêm hai ngày, là còn hy vọng chữa trị được."

Lý Chính Phi loáng thoáng đoán được sau câu nói này của Tưởng Bạch Miên là có ý gì, bèn vội quay sang nhìn một bà già có mái tóc bạc trắng được cắt ngắn rất đều.

Bà ta là bác sĩ giỏi nhất trong trấn này.

Bà ta gật đầu tỏ vẻ có thể thử được, bởi bà đã không còn biện pháp nào khác rồi.

"Vậy phiền các vị thử giúp." Lý Chính Phi lập tức quyết định.

Về mặt này, anh ta quả quyết hơn hẳn vẻ bề ngoài của mình.

Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng, xách hộp cấp cứu đi tới bên giường Điền Nhị Hà.

Cô ngồi xuống, mở hộp lấy một ống tiêm, kim tiêm và một chai thủy tinh màu trà to bằng ngón cái.

Sau đó cô lắp chúng nó lại một cách thành thạo, rồi hút chất lỏng trong chai thủy tinh kia vào trong ống tiêm.

Đẩy chất khí bên trong lúc trước ra ngoài, Tưởng Bạch Miên gọi Bạch Thần tới, phụ giúp cô cầm một bàn tay của Điền Nhị Hà rồi xắn ống tay áo lên.

Cô nhanh chóng tìm được mạch máu tương ứng, rồi nhanh nhẹn chọc kim tiêm vào.

Đẩy chất lỏng trong ống vào từng chút một, Tưởng Bạch Miên vừa tiêu độc cho kim tiêm, thu dọn hộp cấp cứu, vừa dặn Bạch Thần nâng Điền Nhị Hà dậy, để ông ngồi dựa vào chỗ đầu giường.

Trong quá trình đó, Bạch Thần không quên lót gối đầu xuống dưới hông Điền Nhị Hà.

Nói ra thì cũng kỳ quái, nhưng tiếng hít thở khiến người ta nghe mà lo lắng của Điền Nhị Hà dần trở nên nhẹ nhàng.

Ông ta nhanh chóng ho khan, được Bạch Thần đỡ người nghiêng sang một bên, nhổ rất nhiều cục đàm vào trong ống nhổ bên cạnh.

Lại chờ thêm một hồi, Điền Nhị Hà cuối cùng cũng mở mắt.

Đôi mắt ông dần khôi phục tiêu cự, nhìn thấy rõ ai đang ở trước mặt mình.

"Nhóc... Bạch..." Điền Nhị Hà yếu ớt gọi một tiếng.

Bạch Thần vội trả lời:

"Là tôi đây."

Điền Nhị Hà chầm chậm nở nụ cười, toàn thân dường như thả lỏng hẳn:

"Cô cuối cùng, đã về rồi."

Bạch Thần lập tức rơi nước mắt, không còn kìm nén nổi nữa.

Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị nỗi bi thương chặn nơi cuống họng.

Điền Nhị Hà vừa khôi phục chút tinh thần, nhìn lướt qua Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Lý Chính Phi.

Đầu tiên ông gật đầu với các vị khách, sau đó vỗ cạnh giường:

"Chính Phi, tới đây, ngồi chỗ này."

Lý Chính Phi hệt như một đứa bé ngoan ngoãn, đi vòng qua bên cạnh Tưởng Bạch Miên tới bên người Điền Nhị Hà.

Nếp nhăn trên mặt Điền Nhị Hà giãn ra:

"Ta còn nhớ, cháu là, trong đám trẻ con các cháu, là đứa bướng bỉnh nhất, quậy phá nhất, ai ngờ hiện giờ, ta, phải giao trấn Thủy Vi, trấn Thủy Vi, cho cháu rồi."

"Trưởng trấn..." Một người đàn ông sắp trung niên như Lý Chính Phi lại có chút cảm giác như khóc nhè.

Điền Nhị Hà cười mắng:

"Khóc cái gì mà khóc? Ta cũng đã hơn bảy mươi rồi, đã sống đủ lắm rồi. Vợ ta, con ta đều đang ở dưới chờ ta đấy."

Ông hít vào một hơi, rồi nói tiếp:

"Chuyện ta nói với cháu lúc trước, hiện giờ xem ra, đã có hồi đáp rồi."

Trong lúc nói, Điền Nhị Hà đã quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên, rồi hỏi với vẻ chờ mong:

"Nói thế nào?"

Tưởng Bạch Miên châm chước từ ngữ, rồi giới thiệu trước:

"Chúng tôi đến từ Sinh Vật Bàn Cổ."

"Sinh Vật Bàn Cổ?" Lý Chính Phi nhắc lại, có chút không giữ được bình tĩnh.

Tất cả đám trai gái già trẻ đều có sự thay đổi nhất định về nét mặt, người thì khiếp sợ, người thì ngạc nhiên, kẻ lại sợ hãi, hoặc khủng hoảng, hoặc bất an.

Tưởng Bạch Miên nhìn quanh một lượt, cười nói:

"Trên Đất Xám, công ty của chúng tôi có danh tiếng không được tốt cho lắm, nhưng mong mọi người yên tâm, tất cả các tình nguyện viên tham gia thí nghiệm của chúng tôi đều là tình nguyện. Chúng tôi thích dùng lợi ích để thu hút người khác chứ không ép buộc ai. Mọi người có thể về suy nghĩ xem. Trong các thế lực lớn mà mọi người biết, có thế lực nào càng đáng tin cậy hơn công ty chúng tôi không?"

Sau một hồi im lặng, không biết ai ở phía sau những người đó nói nhỏ một câu:

"Có người bảo Sinh Vật Bàn Cổ là hung thủ đã khiến thế giới cũ bị hủy diệt..."

Vẻ mặt Tưởng Bạch Miên thoáng khựng lại, cô phản ứng cực nhanh, đáp lại:

"Vậy chẳng phải các vị càng nên thuận theo chúng tôi sao? Một thế lực có thể hủy diệt được thế giới cũ, chẳng lẽ càng không đáng để quy thuận?"

Lại một đợt im lặng nữa, Điền Nhị Hà ho khan một tiếng, hỏi:

"Chương trình của các cô là gì?"

Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:

"Chúng tôi định ký điều khoản hợp tác hữu nghị với các vị."










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch