Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 235: Người truyền giáo 1

Chương 235: Người truyền giáo 1






Nghe Flynn hỏi, Tưởng Bạch Miên giới thiệu sơ qua:

"Một chiếc xe Jeep bốn chỗ, màu xanh xám."

Flynn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Trời tối rồi, chờ ngày mai tôi sẽ dẫn người đi xem, thiết kế phương án. Đồng thời cũng thảo luận xem các vị muốn đi thành Dã Thảo như thế nào, cần chúng tôi cung cấp loại hình phục vụ ra sao.

Đến lúc đó sẽ tính toán một thể, mong các vị có đủ đồ hộp."

Tưởng Bạch Miên nghe ra rằng hiện giờ Flynn không muốn bàn bạc chuyện công việc, bèn bỏ qua ý định thương lượng sâu hơn, mà cười vỗ vai Thương Kiến Diệu:

"Nếu không đủ, thì lấy anh ta gán nợ đi!"

Flynn bật cười:

"Cũng không phải là không thể. Tôi còn vừa mới nghĩ làm sao để khiến người anh em của tôi bằng lòng ở lại đây."

Long Duyệt Hồng nghe mà líu lưỡi không nói nên lời, cảm thấy "tiến độ" này có vẻ hơi nhanh quá thì phải.

Chỉ mới mấy phút thôi mà từ "người lạ" biến thành "bạn" còn chưa đủ, lại còn tiến hóa lên thành "anh em"!

"Ông có thể gả con gái út cho anh ta mà!" Tưởng Bạch Miên gợi ý với "ý đồ không tốt".

Flynn và Thương Kiến Diệu nhìn nhau một cái, rồi ông ta nhanh chóng lắc đầu nói:

"Không nên không nên, thế không đúng vai vế rồi! Sao cháu gái có thể gả cho chú được."

Thương Kiến Diệu trịnh trọng nói theo:

"Anh em sao có thể làm bố được?"

Hai người nhìn đối phương, gật đầu cùng lúc, dường như tình hữu nghị giữa hai bên lại càng thêm phần thăng hoa.

Tưởng Bạch Miên cười, đảo mắt rồi tiếp tục đưa ra gợi ý:

"Vậy có người vợ góa nào của anh em đã khuất hay không?"

"Làm gì còn nữa? Ở cái tuổi này, hoàn cảnh này, ai còn muốn tìm bạn đời nữa? Vả lại thương đoàn chúng tôi cũng sinh nhiều trẻ con, cái thời này ấy mà, trẻ con dễ chết non lắm." Flynn suy tư: "Nhưng mẹ tôi thì đã góa bụa vài năm rồi đấy, nhưng vai vế cũng không đúng."

Thấy chủ đề càng lúc càng kỳ quặc, Tưởng Bạch Miên đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi:

"Trưởng đoàn, chỗ các ông có gì ăn nhiều?"

Cô lập tức bổ sung:

"Đồ ăn kiểu đặc sản ấy."

Tổ điều tra thế giới cũ hãy còn chưa ăn tối.

Flynn uống hết chỗ rượu trái cây dại trong ly, cười tự giễu:

"Loại người không gốc rễ quê quán như chúng tôi thì làm gì có đặc sản nào chứ? Toàn là vào nam ra bắc, đến đâu thì ăn đồ nơi đó thôi.

Ha ha, người nấu nướng giỏi trong thương đoàn đều là những người biết làm rất nhiều loại đồ ăn với phong cách khác biệt."

Nói tới đây, ông ta đột nhiên chuyển hướng:

"Nhưng mà, nhiều năm tích lũy như vậy, chúng tôi cũng có món riêng của mình."

"Là gì vậy?" Người mở lời trước Tưởng Bạch Miên chính là Thương Kiến Diệu, trên mặt hắn đầy vẻ chờ mong.

Flynn nhìn ánh đèn biến hóa lập lòe bên ngoài nhà xe:

"So với rất nhiều điểm tụ cư của dân du cư hoang dã, chúng tôi mặc dù không có gốc, trôi dạt đến đâu thì đến đó, nhưng làm ăn kinh doanh cũng không tệ. Phần lớn thời gian đồ ăn là được đảm bảo, các kiểu đồ ăn phải nói là rất phong phú.

Mỗi lần chạy xe trong hoang dã, núi rừng, đến cuối cùng khi mỗi loại đồ ăn chỉ còn một ít, thế thì rất lúng túng rồi, chẳng lẽ mỗi loại đều làm một món rau canh rồi món chín? Cũng chỉ đủ hai ba gắp thôi.

Để bớt việc, thế hệ cha tôi bắt đầu bỏ chúng nó vào nấu chung một nồi, tuy mùi vị không coi là ngon, nhưng cũng không tới mức khó ăn.

Chờ khi đi qua nhiều nơi, biết được nhiều hơn, cách nấu dần dần được cải tiến không ít. Hiện giờ mà ăn thì cũng không tệ, chúng tôi đều gọi nó là món "thập cẩm"."

Tưởng Bạch Miên đặc biệt thích tục lệ nhân văn của những nơi khác biệt như thế này, cô tỏ ra vô cùng hứng thú nói:

"Vậy lấy cho chúng tôi bốn phần, nhiều vào nhé!"

Dứt lời, cô quay sang nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Hai người muốn ăn không?"

"Có." Long Duyệt Hồng gật đầu thật mạnh.

Với anh ta mà nói, chỉ cần không phải ăn thanh năng lượng, lương khô với đồ hộp quân dụng thì đều ngon cả.

"Nhưng có khi tôi không ăn hết được một phần nhiều." Bạch Thần châm chước rồi nói.

"Không sao, tôi ăn giúp cô, nếu thật sự không được thì còn Thương Kiến Diệu nữa mà." Tưởng Bạch Miên nói như thể trong nhà có nuôi lợn vậy.

Thực ra cô biết dạo gần đây mỗi khi ngủ Thương Kiến Diệu đều ngao du trong "biển Khởi Nguyên" tìm hòn đảo thứ hai, nên tiêu hao sức lực khá nhiều, cho nên ăn cũng nhiều hơn bình thường.

"Bốn phần nhiều thì tính cho các vị hai đồ hộp." Flynn báo giá, sau đó nhìn Thương Kiến Diệu rồi nói rất thành khẩn: "Tôi đã giảm giá rồi đó."

"Ngon là được." Thương Kiến Diệu hoàn toàn không chê.

"Thế thì phải xem có hợp khẩu vị mọi người không." Flynn vòng qua quầy màu trắng ngà đi tới khu vực bếp, mở chiếc nồi hầm cách thủy làm bằng nhôm đặt trên lò vi sóng, múc từ trong ra bốn bát lớn thứ đặc quánh.

Chờ khi ông ta cầm khay nhựa vào cam bưng món "Thập Cẩm" tới trước mặt đám người Tưởng Bạch Miên, bọn họ mới nhìn rõ rốt cuộc món ăn này trông như thế nào.

Cả món trông có màu hổ phách khá sậm, là chất lỏng cực kỳ đặc dính.

Tưởng Bạch Miên dùng thìa quấy quấy, phát hiện bên trong có thịt băm nhỏ, các hạt bột mì, những vụn thịt chân giò nướng, cà rốt thái hạt lựu, mảnh rau mà không rõ là rau gì, đủ mọi chủng loại, còn nhiều thứ khác nữa.

"Cái gì cũng có." Flynn vừa đi về sau quầy màu trắng ngà, vừa cười nói: "Đặc điểm lớn nhất của món "Thập Cẩm" là mỗi lần ăn, các nguyên liệu đều nhiều hơn hoặc ít đi, không giống như cũ, ít khi lặp lại."

"Điều này nằm ở việc lúc đó có gì?" Khi Tưởng Bạch Miên nói, cô phát hiện Thương Kiến Diệu đã vùi đầu húp sùm sụp, vì vậy cô không nói gì nữa, múc một thìa nước canh màu hổ phách sậm, ghé sát bên miệng, khẽ thổi vài cái.

Sau đó cô nhấm nháp loại thức ăn này.

Cảm giác đầu tiên của cô là thơm, sau đó là vị chua nhạt, rồi cuối cùng là độ mặn vừa phải.

Ba loại cảm giác này trộn lẫn vào nhau, ép hương vị của đủ các loại nguyên liệu khác biệt xuống, khiến chúng phải ngoan ngoãn.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch