Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 240: Quyết định 2

Chương 240: Quyết định 2






Nghe được câu hỏi này, Tưởng Bạch Miên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, khẽ bật cười, tới mức suýt nữa không đi nổi nữa.

Một lúc sau, cô hít vào một hơi, nói:

"Thánh lễ của bọn họ quá quen thuộc với tôi. Trong công ty, mỗi một học sinh đều rất quen thuộc!"

Thấy Bạch Thần còn có chút mờ mịt không hiểu, cô nói sang cách khác:

"Cô còn nhớ bài thể dục buổi sáng ở trấn Thủy Vi chứ? Đây là một loại thể dục buổi sáng trong trường tiểu học của công ty.

Ha ha, đây đúng là thứ để lại từ thế giới cũ, nhưng không liên quan gì tới Chấp Tuế cả. Nào ngờ bọn họ thấy có liên quan tới mắt, nên biến nó thành thánh lễ, ha ha, tôi không được rồi..."

Tưởng Bạch Miên cười tới mức khiến Long Duyệt Hồng không nhịn được cũng cười theo.

Bạch Thần mới hiểu ra, tưởng tượng "Con Mắt Thần Thánh" dùng thể dục buổi sáng của trấn Thủy Vi làm thánh lễ, không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt trên miệng.

"Ngộ nhỡ lúc trước tầng quản lý của công ty đều là người của "Con Mắt Thần Thánh", cố ý chọn nó làm vật lý trị liệu thì sao?" Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi.

"Làm sao có thể..." Long Duyệt Hồng nói mà giọng cứ nhỏ dần đi.

Loại khả năng này, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất đáng sợ rồi.

Tưởng Bạch Miên trợn mắt trừng Thương Kiến Diệu một cái:

"Đừng có kể truyện ma! Nếu thật sự như vậy thì chúng ta đã là giáo đồ của "Con Mắt Thần Thánh" từ lâu rồi."

Trong lúc nói chuyện, bọn họ về tới bên cạnh xe Jeep.

Tưởng Bạch Miên nhìn ghế ngồi của xe nhà mình, dần chìm vào trong trầm tư suy nghĩ.

"Tổ trưởng, cô đang nghĩ gì vậy?" Long Duyệt Hồng chờ một lúc, tò mò hỏi.

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ rồi đáp:

"Tôi đang nghĩ, liệu có thể dựa vào "rụng tóc nghiêm trọng" và "dị thường về tình dục" để suy ngược ra đặc điểm năng lực người thức tỉnh trong lĩnh vực của Chấp Tuế "Song Nhật" kia không.

Đỗ Hành từng nói giữa cái giá phải trả và năng lực có ánh xạ lẫn nhau."

Thương Kiến Diệu lập tức suy đoán:

"Có thể khiến kẻ địch rụng tóc và biến thái?"

"... Năng lực như vậy hẳn là xếp vào loại đả kích tâm linh." Long Duyệt Hồng tưởng tượng rồi nói.

Tưởng Bạch Miên trợn mắt nhìn Thương Kiến Diệu:

"Tôi đang bảo tìm điểm giống nhau. Nhưng mà, vẫn không thể khẳng định người thức tỉnh thứ hai mà Flynn kể cũng là giáo đồ của "Con Mắt Thần Thánh".

Nếu quả thực là đúng, tôi cảm thấy điểm chung của nó là đều liên quan tới kích thích tố*."

Trong dân du cư hoang dã, Bạch Thần thuộc loại có giáo dục cơ sở tương đối tốt, nên biết đại khái kích thích tố chỉ cái gì.

Cô châm chước rồi nói:

"Phạm vi này thì lớn đấy."

"Đúng vậy, nhưng hiện tại tư liệu quá ít, chỉ có thể phỏng đoán được đến mức này thôi." Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng rồi nói tiếp: "Còn nữa, nếu trọng điểm trong giáo lí của bọn họ là đôi mắt, như vậy có khả năng năng lực cũng bao gồm lĩnh vực thị giác, ha ha, nếu có người thức tỉnh của "Con Mắt Thần Thánh" làm được kiểu na ná như ẩn thân thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào."

Cô chưa nói nếu gặp được người thức tỉnh tương tự thì nên đề phòng ra sao.

Trong lúc bốn thành viên tổ điều tra thế giới cũ thảo luận, Flynn đã đổi sang chiếc áo da màu đen mặc hôm qua, đi tới đây.

Bên hông của ông ta vẫn treo một túi đựng súng, bên trong là khẩu súng lục "Mãng Xà".

Sau khi chào hỏi qua, ông ta nhìn chiếc xe Jeep của bọn họ, châm chước rồi nói:

"Phun thành màu ngụy trang xanh quân đội thì sao? Với xe Jeep mà nói, màu đó có vẻ thường thấy, sẽ không biến thành tiêu điểm chú ý của người khác."

"Được." Tưởng Bạch Miên rất tôn trọng ý kiến của "chuyên gia".

Flynn lại hỏi:

"Các vị định đưa bản thân mình tới thành Dã Thảo như thế nào? Chúng tôi có xe tải riêng, có thể chở được xe Jeep."

"Không cần phiền toái vậy đâu." Tưởng Bạch Miên nói ra ý tưởng của mình với người anh em sinh tử của Thương Kiến Diệu: "Các ông phái một đoàn xe không lớn giả vờ như tới thành Dã Thảo làm ăn buôn bán, chúng tôi xen lẫn vào trong là được. Nếu như các ông đang có kế hoạch như vậy thì lại càng tốt hơn."

Flynn cười ha ha:

"Đúng là trùng hợp thế đó!"

Sau khi cười xong, ông ta giải thích thêm:

"Đúng là chúng tôi đang có một đoàn xe chuẩn bị đi thành Dã Thảo, xem có thể kiếm thêm nhiều đồ ăn mang về không."

"Các ông không đủ đồ ăn dự trữ sao?" Tưởng Bạch Miên đoán không phải nguyên nhân này, nhưng vẫn cố tình hỏi.

Flynn thở dài nói:

"Năm nay thời tiết không tốt, rất nhiều nơi đều bị giảm sản lượng lương thực. Dự trữ nhiều hơn thì có khi còn cứu mạng được, hoặc, bán được giá tốt hơn."

Nói đến nửa câu sau, ông ta dần mỉm cười.

"Vậy chúng tôi sẽ đi theo đoàn xe kia của các ông nhé." Tưởng Bạch Miên không hỏi gì thêm: "Tổng lại thì chúng tôi phải giao cho các ông bao nhiêu đồ hộp? Hay là ông muốn bánh quy nén và thanh năng lượng hơn?"

"Rượu và bữa tối hôm qua... Phun sơn hôm nay với đoàn xe hộ tống ngày mai... Cho mười hộp là được, nếu không đủ thì có thể lấy bánh quy nén và thanh năng lượng bù thêm." Flynn nhanh chóng báo một con số.

Tưởng Bạch Miên thở phào một hơi:

"Tạm đủ."

Nụ cười trên mặt Flynn trở nên thoải mái:

"Vậy sáng mai sẽ xuất phát, nhất định có thể đến đích trước buổi trưa."

"Nhanh vậy sao?" Tuy Tưởng Bạch Miên không tính toán tiếp tục đi đường vòng, nhưng cũng biết chí ít phải mất một ngày nữa.

Flynn cười cười:

"Khoảng thời gian trước thành Dã Thảo đã sửa cây cầu gãy trên sông Đục rồi, không cần đi vòng sang nơi khác nữa."

Sông Đục là tên của sông Lục Hà sau khi chảy vào hoang nguyên Tăng Lữ.

Tưởng Bạch Miên gật đầu:

"Được, vậy cứ quyết định thế đi."

*Kích thích tố: Hay còn gọi là hormone, chất do tuyến nội tiết sản ra và có tác dụng kích thích đối với một số cơ quan trong cơ thể.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch