Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 247: Thư viện 1

Chương 247: Thư viện 1






Sau khi đặt đồ hộp, thanh năng lượng và bánh quy nén cần đổi sang tiền vào trong một thùng giấy không có dấu hiệu đặc biệt gì và đưa cho Thương Kiến Diệu, Bạch Thần giũ vải lều trại ra che lên súng trường Quả Quýt, súng trường tấn công Cuồng Chiến Sĩ, súng phóng lựu Bạo Quân, súng bazooka Thần Chết, các loại đạn dược, hộp cấp cứu và các vật tư còn lại.

Cứ như thế, chỉ nhìn từ cửa sổ vào trong thì sẽ không phát hiện đồ vật gì có giá trị cả.

Tưởng Bạch Miên thấy cảnh đó, khe khẽ gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ khen ngợi.

Sau khi dọn dẹp lại cốp sau xong xuôi, Bạch Thần quay lại, thấy vẻ mặt Long Duyệt Hồng có chút nghi hoặc, bèn giải thích qua một câu:

"Đạo tặc dễ trốn, kẻ trộm khó phòng. Chỗ dì Nam này vốn không phải là một hơi có trật tự cho lắm."

Ở nơi rất có trật tự, người tới từ bên ngoài lại có vẻ khá dễ gây chú ý.

Tưởng Bạch Miên cười bổ sung:

"Chờ khi trở về, có một số thứ phải mang lên trên tầng, đặt ở bên người, thế mới yên tâm."

Cô không nhắc tới biện pháp tiếp tục thay phiên gác đêm, ở tầng hai theo dõi xe Jeep, bởi vì sau này không rõ sẽ bị cuốn vào chuyện gì, giữ được sức lực là một chuyện khá quan trọng.

Có đôi khi trong trạng thái thiếu ngủ mấy ngày liên tục, cho dù chính bản thân luôn cảm thấy tinh thần sáng láng, không có vấn đề gì, nhưng khi gặp phải tình huống đột phát, phản ứng sẽ chậm đi nửa nhịp, thậm chí là một nhịp.

Con người có khi nhận thức sai lầm, nhất là về bản thân mình.

Long Duyệt Hồng gật đầu, cái hiểu cái không, thấy Thương Kiến Diệu đã ôm thùng giấy kia chạy tới lối ra của tiệm súng A Phúc.

Ở thành Dã Thảo, các ngõ nhỏ đều khá là chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua. Các nhà lầu xung quanh cũng cao mười mấy mét, khiến cứ tới mùa đông, chỉ khi tới giữa trưa thì nơi đây mới có vẻ đầy đủ ánh nắng, xua được cảm giác âm u lạnh lẽo.

Nhưng ra khỏi ngõ nhỏ, tới đường lớn, ánh nắng mặt trời lập tức trở nên ấm áp, chiếu lên người, gió cũng không còn lạnh tới tận xương tủy như trước nữa.

"Hai người một đội, kéo giãn khoảng cách ra đôi chút. Một tổ bốn người thì đặc điểm hơi quá rõ nét." Tưởng Bạch Miên nhìn người đi đường qua lại, rồi nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần.

Không cần phải giải thích nhiều, Bạch Thần lập tức hiểu ý của tổ trưởng, bèn dẫn Long Duyệt Hồng bước đi nhanh hơn.

Khoảng cách giữa hai nhóm nhanh chóng thành năm sáu mét.

Long Duyệt Hồng cảm thấy rất mới lạ, bắt đầu quan sát chung quanh:

"Chỗ này không có nhà ăn công cộng? Quán mì, quán ăn cũng đông người phết nhỉ..."

Điều này không giống những gì anh ta tưởng tượng về điểm tụ cư của dân du cư hoang dã.

Về mặt này thì bất kể là trấn Thủy Vi hay trấn Kỳ Phong đều giống hơn.

"Nơi đây có rất nhiều thợ săn di tích tới từ nơi khác." Bạch Thần giải thích bằng câu nói đơn giản nhất.

Long Duyệt Hồng biết rõ sự thực này, thậm chí biết thành Dã Thảo là một trung tâm trao đổi vật tư khu tiếp giáp ba thế lực lớn, mỗi ngày đều có không ít người lui tới, chỉ là mùa đông thì sẽ vắng hơn đôi chút.

Nhưng anh ta không rõ điều này thì liên quan gì tới câu hỏi của anh ta.

Bạch Thần liếc nhìn anh ta, nói rõ hơn:

"Phần lớn người ngoài tới thành Dã Thảo này đều sẽ không ở lại quá lâu, mỗi lần tới đây, dừng chân lâu nhất cũng chừng hai tuần lễ, không ở khách sạn nhỏ thì cũng thuê phòng ngắn hạn, không có chỗ nấu cơm."

"Là thế à..." Long Duyệt Hồng cuối cùng cũng nghĩ ra.

Đây là tình huống không có khả năng xảy ra trong Sinh Vật Bàn Cổ.

Cho dù đi tầng lầu khác thăm bạn bè người thân, bọn họ cũng có thể về nhà rất nhanh, hoặc trực tiếp ngủ lại nơi đó, cho nên trong tòa nhà dưới lòng đất không có khách sạn, cũng không có phòng cho thuê theo ngày.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Tưởng Bạch Miên đột nhiên bước nhanh hơn tới gần bọn họ.

Cô nói kiểu người xa lạ đang hỏi đường:

"Ngõ hẻm bên này vào tối sẽ có nhiều người sao?"

Nơi cô chỉ là một hẻm nhỏ đối diện chợ nô lệ phố Nam.

Bạch Thần hồi tưởng một chút rồi đáp:

"Buổi tối mùa đông, ngoại trừ phố Tây ra thì bên ngoài đều không có ai."

"Cảm ơn nhé." Tưởng Bạch Miên nở nụ cười.

Tiếp đó cô quay về bên Thương Kiến Diệu.

"Tổ trưởng diễn giống thật ghê..." Long Duyệt Hồng khen từ tận đáy lòng.

Bạch Thần không nói nhiều, tiếp tục đi tới quảng trường trung tâm.

So với các chỗ khác trong thành Dã Thảo, nơi đây có vẻ rộng hơn, mặt đất cũng được sửa chữa qua, khá bằng phẳng.

Ở chính giữa quảng trường có một bức tượng người làm bằng đá, là một ông già một tay cầm súng, tay kia cầm sách.

Ông ta có khuôn mặt gầy gò, mặc một chiếc áo choàng có mũ dường như không tiện cho việc hành động cho lắm, con mắt hơi lõm xuống đang nhìn chăm chú vào loài người qua lại phía trước.

"Đây chính là vị con riêng kia, Hứa Nhĩ Đức?" Long Duyệt Hồng hỏi với vẻ khá hứng thú.

"Ừm." Bạch Thần đi vòng qua tượng đá, thẳng tới tòa Thị chính ở phía bắc: "Thực ra xưng hô chính xác nhất dành cho ông ta hẳn là thống đốc thành Dã Thảo, nhưng mọi người quen gọi là thành chủ hơn, ừm... còn nhân viên thuế vụ, trực tiếp phụ trách với thành Tối Sơ, cửa sổ trao đổi cũng thuộc về ông ta."

Long Duyệt Hồng vốn định hỏi "thuế vụ" là gì, nhưng lại cảm thấy dọc đường đi hôm nay mình đã hỏi quá nhiều vấn đề, thôi để sau này hỏi thì tốt hơn.

Không lâu sau, bọn họ đi tới trước tòa Thị chính.

Đây là một tòa nhà cao bốn tầng, được sơn màu nâu nhạt, phía trước có vài bồn hoa.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch