Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 257: Xác định phương hướng 1

Chương 257: Xác định phương hướng 1






"Đây có lẽ gọi là sự thống nhất giữa nhận thức và hành động." Long Duyệt Hồng phụ họa tổ trưởng.

Những tờ truyền đơn này, anh ta đọc lần nào là buồn cười lần đó.

Tưởng Bạch Miên dời mắt khỏi tờ truyền đơn, nhìn Thương Kiến Diệu đang không nói gì, thuận miệng hỏi một câu:

"Anh đang nghĩ gì thế?"

"Tôi đang nghĩ xem tiệc thánh nhà bọn họ là cái gì." Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tưởng Bạch Miên hoàn toàn không bất ngờ khi nhận được câu trả lời này, cô cười một tiếng rồi nói:

"Có lẽ bọn họ vốn chẳng phải tổ chức tôn giáo. Vả lại, loại tổ chức không có đầu óc này, chất lượng tiệc thánh hẳn là không ra gì."

"Ài..." Thương Kiến Diệu thở dài đầy nuối tiếc.

Bạch Thần nhìn tổ trưởng ném truyền đơn lên bàn, như có suy nghĩ, nói:

"Thành Tối Sơ cũng có tổ chức tương tự, khẩu hiệu là gì mà "ý nghĩ vô dụng", "ngu si là phúc", "từ bỏ suy nghĩ chính là cứu thế giới"..."

"Thế mà cũng có người tin?" Long Duyệt Hồng kinh ngạc hỏi.

Tuy rằng anh ta đã thấy ví dụ thực tế, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

So với điều đó, giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ truyền bá tri thức về em bé, khởi xướng sinh sản tự nhiên cao cấp hơn hẳn.

Tưởng Bạch Miên cười, thở dài một hơi:

"Sau khi trải qua thế giới cũ hủy diệt, chiến loạn nhiều năm, nạn đói và bệnh tật lặp đi lặp lại nhiều năm, đám người trên Đất Xám chỉ cần là có thoạt trông giống cọng cỏ cứu mạng thì đều liều mình bắt lấy. Chí ít làm vậy có thể khiến bọn họ cảm thấy tương lai còn có chút hy vọng."

Long Duyệt Hồng im lặng hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết dùng từ ngữ nào cho phù hợp.

"Không rõ bọn họ tín ngưỡng vị Chấp Tuế nào, hoặc là, không tín ngưỡng ai cả?" Bạch Thần nói.

"Tôi chưa từng tiếp xúc tổ chức tương tự." Tưởng Bạch Miên lắc đầu, cười nhìn Thương Kiến Diệu: "Loại tổ chức này, anh đừng có trà trộn vào thì tốt hơn, nếu bị bọn họ "lây bệnh", không còn đầu óc thì phiền lắm."

"Tôi có thể làm bộ não chung cho bọn họ, bộ não duy nhất." Thương Kiến Diệu nói rất chân thành.

"Có chí hướng đó!" Tưởng Bạch Miên đùa một câu, rồi phân phát tài liệu trong tay cho các thành viên: "Xem thật kỹ vào, chúng ta nên bàn chuyện chính."

Về phần tổ chức tuyên truyền tri thức có độc, không nên đọc sách kia thì không có xung đột gì với bọn họ, không cần phải quá để ý.

Chờ khi mọi người giở xem hết tài liệu, Tưởng Bạch Miên nhắc lại những gì Trần Húc Phong nói một lần, rồi hỏi:

"Mọi người cẩm thấy nên điều tra từ cái nào?"

Bạch Thần nhìn tài liệu trong tay, suy tư rồi đáp:

"Nhiệm vụ mà bọn họ nhận đều thuộc loại khá thông thường, không có gì đặc biệt, tạm thời không nhìn ra nội dung nào đáng để nghe ngóng thêm."

"Đúng vậy, đúng vậy." Long Duyệt Hồng đồng ý xong thì mới nhớ tới một việc: "Bạch Thần là thợ săn trung cấp!"

Đây là phát hiện của anh ta khi đăng ký thân phận thợ săn hồi chiều.

Vừa gia nhập công hội Thợ Săn thì là thợ săn tập sự, khi điểm tín dụng đạt 100 thì trở thành thợ săn chính thức, sau đó phải tích lũy đủ một nghìn điểm mới thành thợ săn trung cấp.

Đây là số điểm mà một hai nhiệm vụ như sưu tập tin tức về Kiều Sơ có thể gom đủ, mỗi một thợ săn trung cấp chắc chắn đều đã hoàn thành mấy chục hơn trăm nhiệm vụ, kinh nghiệm phải nói là vô cùng phong phú.

"Bảy tám năm trước tôi đã đăng ký thân phận thợ săn rồi." Bạch Thần thấy tổ trưởng và Thương Kiến Diệu nhìn sang, bèn giải thích qua một câu.

"Khi đó cô mới mười tám mười chín tuổi?" Tưởng Bạch Miên hỏi lại một câu, rồi cười nói như đang tự giễu: "Lần nào tôi cũng cảm thấy cô còn nhỏ tuổi hơn tôi."

"Có lẽ là do chiều cao." Thương Kiến Diệu hỗ trợ "giải thích".

Tưởng Bạch Miên trừng hắn một cái:

"Không biết nói thì đừng nói."

Cô lại hỏi Bạch Thần:

"Lúc đăng ký thân phận thợ săn, cô dùng tên thật?"

"Không phải." Bạch Thần lắc đầu: "Làm thế thì không tiện cho nhiều việc, rất dễ bị lộ, nhân viên của công hội Thợ Săn không dê thu mua như thế."

"Vậy là tốt rồi." Tưởng Bạch Miên vui mừng gật đầu: "Đúng là lanh trí từ bé! Ừm... Sau này nếu phải nhận nhiệm vụ kiếm tiền thì do cô phụ trách nhé, nhiệm vụ mà thợ săn trung cấp có thể nhận nhiều hơn hẳn."

Cô, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều là thợ săn tập sự, điểm tín dụng bằng không, không cách nào nhận nhiệm vụ cần đủ điểm tín dụng.

"Được." Bạch Thần khẽ gật đầu.

Tưởng Bạch Miên lại quay sang nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:

"Các anh cảm thấy manh mối nào có giá trị hơn?"

Cô hỏi vậy là định gửi gắm vc giáo dục vào trong thảo luận, thử dẫn dắt một cơn bão suy luận.

"Điều thứ năm, người nghi là Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi vẫn thường lui tới thành Dã Thảo này." Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự: "Chỉ cần tìm được bọn họ là có thể giải quyết vấn đề dễ dàng."

"Như vậy thì làm sao mới tìm được bọn họ?" Tưởng Bạch Miên cười hỏi tiếp.

Thương Kiến Diệu dường như đã suy xét qua vấn đề này rồi:

"Tìm một chỗ in ảnh chụp ra, phát cho cả thành, hỏi xem có ai gặp được không."

Hắn tốt nghiệp chuyên ngành điện tử, tuy ít được động vào máy tính, nhưng vẫn biết việc sao chép, đóng dấu.

"..." Tưởng Bạch Miên nghe mà bật cười: "Một biện pháp rất trực tiếp. Biện pháp này chắc chắn có tác dụng, nhưng lại tồn tại hai vấn đề. Một là chi phí quá cao, chúng ta không có đủ vật tư để làm được, hai là cực kỳ dễ rút dây động rừng, làm cho đám người Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi vốn có khả năng sống sót sẽ bị diệt khẩu. Vả lại, động tĩnh lớn như thế, có khi sẽ khiến thượng tầng của thành Dã Thảo chú ý, dẫn tới biến hóa không tốt. Mọi người thử nghĩ xem, hiểu biết của Trần Húc Phong về thành Dã Thảo chắc chắn hơn hẳn chúng ta, mà anh ta đều không chọn biện pháp tung lưới khắp nơi thế này, ắt hẳn là có băn khoăn."










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch